Thứ Năm, 7 tháng 3, 2013

Chuyện kể trong ngày 8.3: Người câu cá


“Có ai câu được con cá xong thì banh miệng nó ra rồi nhét 
mồi vô không?” Câu hỏi này thiệt khó cho người trả lời...
Anh là người khiến ai mới gặp cũng mê tơi, không chỉ người khác phái mà cả người cùng phái. Điều đó xuất phát từ cách ứng xử tài tình của anh. Ví như có ai bước vào cơ quan anh đang làm việc, trời mưa anh ra tận nơi cất mũ, cởi áo mưa cho; thấy ai ăn mặc phong phanh, anh cởi luôn áo khoác, khoác cho, lại còn trách sao em mặc thế này, cảm chết...Cách ứng xử đó làm mhiều người, nhất là phái nữ xao xuyến khôn cùng, có chăng một vài chị em thấy thế là quá mức thân mật, đâm ngại nên e dè, nhưng đó chỉ là số ít.
Một vài lần, thấy anh sửa lại cái cổ áo cho chị em, nhất là khi cái cổ áo muốn rơi khỏi ngực bằng một cử chỉ rất tự tin, thiệt tình tôi phục lắm. Tôi mà động vô đó, e gay!
Phục nhất là cách anh nhớ các ngày kỷ niệm (cả chung và riêng). Hãy tưởng tượng xem, một hôm nào đó, bạn nhận được lẳng hoa do bưu điện đưa đến, trong đó có bưu thiếp chúc mừng em nhân kỷ niệm ngày đi làm việc đầu tiên. Đọc xong, ai chẳng “rụng rời rơi rốn”. Nhất là chị em ta!
*
Đều đặn mỗi năm hai lần, ngày 8.3 và 20.10, anh đều có một danh sách tặng hoa. Cái đặt chuyển qua bưu điện, cái thuế shop hoa tươi mang đến, cái tự anh cầm đi...Mỗi lần như thế, anh mang lại niềm vui cho ít nhất một tá người.
Một lần, anh phê bình người lãnh đạo cao nhất của công ty đã không quan tâm đến điều đó, rằng thật sai lầm, rằng tặng hoa nhân ngày của chị em cũng là một nhiệm vụ của người lãnh đạo...Phê bình đúng thế, đố lãnh đạo nào dám cãi, phải cám ơn anh nữa mới đúng.
Nhưng mà không phải người lãnh đạo nào cũng làm được, biết bao nhiêu người trong công ty làm sao nhớ cho nỗi. Với lại, phàm đã làm lãnh đạo thì phải công bằng, mà quan tâm hết mọi người thì không đủ sức mà nhớ, nhưng chỉ quan tâm những người mình nhớ thì không công bằng...Búi!
Nhưng nếu làm được tất nhiên là quá hay rồi. Cái này khuyên các vị lãnh đạo phấn đấu “tùy theo sức của mình” thôi.
*
Nhớ chuyện ngày 20.10 rồi, anh kêu một shop hoa tươi vào cơ quan rồi đưa ra một cô-lít-xông, một bên ghi danh sách, một bên ghi câu chúc mừng, 12 người được anh tặng hoa là12 câu chúc khác nhau. Thế mới cẩn thận, phục thiệt!
Câu thì anh viết: “Chúc em đẹp thì thừa, vì còn ai đẹp hơn em, nên chỉ chúc em hạnh phúc hơn nữa mà thôi!”. Câu khác thì thế này: “Cuộc đời này thật hiếm có một người vừa đẹp vừa giỏi như em!”. Câu nữa: “Em chỉ đẹp và giỏi chừng đó thôi nghen, thêm tí nữa làm người ta ghen tị!”...Nói thiệt, đàn ông mà đọc những lời chúc này thì chỉ có mà...ghen tị với anh mà thôi!
*
Cũng trong ngày 20.10 bận bịu tặng hoa trực tiếp và gián tiếp đó, tối về, vợ anh nhỏ nhẹ:
-Sao hồi yêu nhau anh thường tặng hoa cho em, không chỉ ngày lễ, ngày kỷ niệm mà cả ngày thường. Sao hôm nay 20.10, ngày của chúng em anh lại không tặng hoa cho em?
Anh trợn tròn mắt, thoạt đầu có vẻ ngạc nhiên, sau đó, vốn là người ứng xử cừ khôi, anh phát huy ngay năng lực của mình, nhưng lần này coi bộ hơi lạ:
-Này, tui hỏi cô nghe, có ai câu được con cá xong thì banh miệng nó ra rồi nhét mồi vô không?
Chị vợ quá đỗi bất ngờ, há hốc mồm kinh ngạc.
Nhưng đàn bà vốn không vừa, chị trấn tỉnh ngay, rồi cũng trợn mắt lên:
-Thì này, tui nói cho ông biết, tui ói mồi ra cho ông đây, ông lấy đi câu con cá nào thì đi!
Không biết mặt anh lúc đó thế nào vì chuyện này do mọi người kể lại, cũng không biết chuyện đúng sai đến đâu nhưng nghe nó quen quen y như một chuyện vui nào đó mà tôi đã đọc.
*
Phải đến ngày 20.11, ngày nhà giáo VN, gặp chị đang cầm bó hoa tươi trên tay, tôi khen:
-Đẹp quá, anh biết chọn hoa tặng vợ đẹp thiệt đó!
Chị nhìn tôi như thể tôi ở trên trời rơi xuống, tôi hỏi lại:
-Trên mặt em có chi à?
Chị lắc đầu:
-Không, nhưng trên mồm chú thì có.
-Có chi chị? Tôi hỏi lại.
-Chú nói ra cái điều không có, không ai câu cá được rồi lại banh mồm nó ra để nhét mồi vào cả!
Nhớ lại câu chuyện mọi người kể, tôi thấy sường sượng cái mặt, liền khỏa lấp:
-Hì hì, chị nói thế, con cá nhà em em câu được rồi nhưng thỉnh thoảng lại phải châm mồi vô mà đôi lúc nó còn chê đó chị.
Chị bỗng trở nên ngoa ngoắt:
-Cá nhà chú còn non, chú không châm mồi thằng đi câu khác nó châm, cá nhà này già rồi, cái lưỡi câu mắc ở mép lâu ngày rỉ rét, có muốn nuốt mồi cũng chẳng được đâu chú, nên người ta lo đi câu con khác tơ hơn rồi!
Nói xong chị ngoảy đi, bỏ tôi đứng một mình há hốc mồm như thể chính mình bị mắc lưỡi câu đau điếng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét