tag:blogger.com,1999:blog-69005766882810319542024-03-06T19:35:13.296-08:00Nguyễn Thế ThịnhĂn ngọt- nuốt the-
ngậm nghe đăng đắngNguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.comBlogger302125tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-3935920116155723302023-07-10T14:39:00.000-07:002023-07-10T14:39:00.408-07:00<p><span style="color: #b45f06;"> <span style="background-color: white; white-space-collapse: preserve;"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><b>THÁI ĐỘ "NÂU LẮC"</b></span></span></span></p><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hôm nọ, đọc trang của ông bạn đồng môn <a class="x1i10hfl xjbqb8w x6umtig x1b1mbwd xaqea5y xav7gou x9f619 x1ypdohk xt0psk2 xe8uvvx xdj266r x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r xexx8yu x4uap5 x18d9i69 xkhd6sd x16tdsg8 x1hl2dhg xggy1nq x1a2a7pz xt0b8zv x1qq9wsj xo1l8bm" href="https://www.facebook.com/van.conghung.9?__cft__[0]=AZW7t8dcwD9wMxXrW3oVDM9O6JQJhIVgIbKQ-RooMRXg_0ew9FfdOvkuMQBk7ovHv8UcLDl2OYt6xWiFyQ24qsS3BB79DdwGZTvcObRi5K2gHeKOOIXY_9zNaRXdPVJOlLzsNaqDnXXw3ocIpGjFQLnw&__tn__=-]K-R" role="link" style="-webkit-tap-highlight-color: transparent; background-color: transparent; border-color: initial; border-style: initial; border-width: 0px; box-sizing: border-box; cursor: pointer; display: inline; list-style: none; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-align: inherit; text-decoration-line: none; touch-action: manipulation;" tabindex="0"><span class="xt0psk2" style="display: inline;">Văn Công Hùng</span></a>. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đúng ra, phải gọi lão là tiền bối, vì lão khóa 1 mà tôi khóa 6 lận. Nhưng mà, nếu không nhập ngũ, thuận theo tự nhiên, tôi đã học khóa 0 (ý là trước lão một khóa), vậy, lão phải gọi tôi là tiền bối. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Diễn giải gay gắt thế là vì sợ nhiều người hỏi, ông tuổi gì <span class="x3nfvp2 x1j61x8r x1fcty0u xdj266r xhhsvwb xat24cr xgzva0m xxymvpz xlup9mm x1kky2od" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span> </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bỏ <a style="color: #385898; cursor: pointer;" tabindex="-1"></a>đi. Cuối bài nhắc lại cho rõ. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đang nói về chuyện lão điểm tin.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hôm đó có chuyện "Nâu lắc". Lúc đọc, tôi đã nghĩ không ra dù lão đã giải thích, và dù giải thích, cũng có comment phản ứng.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mấy hôm sau mới thấy cái clip ấy trồi lên. Xem xong, tôi lại càng không hiểu "nâu lắc" là thứ nước uống nào.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thoạt đầu, tôi cũng nghĩ là do cách gọi ở các nơi khác nhau. Ở trỏng, cà phê nâu tức là cà phê sữa (đen pha trắng thành nâu); ngoải thì gọi hẳn cà phê sữa.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">"Nâu lắc", dù chưa từng biết nhưng đoán là cà phê sữa đá, có đá mới lắc lên. Đoán là vì tôi chỉ uống trà, 40 năm trà sáng. Mãi sau do mấy lần đi với Thảo King nên... không thể không uống, gọi là uống nịnh. Sau đó thì kiên quyết bỏ vì ghét. Ghét cô King vì đã hứa giao cho lính làm nhưng lính không liên kết mở King coffe ở Đồng Hới, nơi đứa em mình đã xây dựng rất đẹp. Giờ là Luxe Coffee . Có lẽ cô ấy ghét mình trước mà mình...tưởng.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Giờ thì thỉnh thoảng (vì cũng tật uống nịnh) nhưng vẫn là người ngoại đạo cà phê. Uống xong trốn ra ọe đọa.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vấn đề là, sau khi xem clip, nghe bà cô nhân vật "nâu lắc" bảo là không uống đường mới gọi nâu lắc, nhưng có sữa thì ngọt, tức sữa có đường, OK. Vậy làm sao cho nó ra "nâu"? Đang nghĩ thế thì đến đoạn cô ấy bảo tôi không uống được cà phê nên mới gọi nâu lắc. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">(Vụ này hơi giống vụ gọi ếch xào sả ớt, bưng ra thì kêu không ăn được sả, cũng không ăn được ớt. À không, không giống, nếu nói không ăn được cả ếch mới giống). </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vậy thì nâu lắc không phải cà phê mà là món gì đó. Nhiều người comment giải thích đó là món ca cao. Vậy thì tôi thực sự không biết thật. </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Quanh co một hồi thế cho có vẻ nghiêm trọng thôi chứ vấn đề muốn nói là thái độ. Ừ nhỉ. Sao không thể bình tĩnh giải thích cho rõ ràng một chút? Có rất nhiều thứ các vùng miền gọi khác nhau dẫn đến hiểu nhầm là có thể.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trách bà cô đó (ngữ điệu hùng hồn quá mức bình thường) nhưng cũng trách chủ quán. Tiếc gì ly cà phê (như cô bé sinh viên làm phục vụ nói không uống thì cô ấy bị trừ tiền công), ngồi xuống hỏi cho ra nhẽ rồi làm lại cho người ta, nhỉ? Như thế còn biết "nâu lắc" là gì để sau này ứng xử, phải hay không? </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nói cho sang vậy thôi chứ trong trường hợp đó tôi cũng chưa chắc làm được. Đại để là, nó giống chuyện cô Thảo King bảo giao lính làm, xong không thành, tôi ức lắm. Có ghét tôi rồi thì cũng nói rõ ràng ghét không làm chứ? Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Tại sao tôi không hỏi trực tiếp cô ấy để biết nguyên do mà trả đũa bằng cách... ghét lại liền.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cả triệu người mê King, tôi không uống thì cô ấy vẫn cứ... đẹp như thường, tuổi gì?</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cho nên, rút kinh nghiệm, mở đầu stt này phải nói kỹ về Văn Công Hùng là thế đấy, rõ ràng. Nói tóm lại là nên bỏ thái độ "nâu lắc". Như vậy là tôi có tiến bộ, phải không? <span class="x3nfvp2 x1j61x8r x1fcty0u xdj266r xhhsvwb xat24cr xgzva0m xxymvpz xlup9mm x1kky2od" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span> <span class="x3nfvp2 x1j61x8r x1fcty0u xdj266r xhhsvwb xat24cr xgzva0m xxymvpz xlup9mm x1kky2od" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span> <span class="x3nfvp2 x1j61x8r x1fcty0u xdj266r xhhsvwb xat24cr xgzva0m xxymvpz xlup9mm x1kky2od" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span></span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-35828442489046205342023-07-08T12:50:00.003-07:002023-07-08T12:50:28.056-07:00<p><span style="font-family: times; font-size: medium;"> <span style="background-color: white; color: #050505; white-space-collapse: preserve;">LÃO GIÀ </span></span></p><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có lần, chồng tôi viết chuyện anh ấy hay nấu nước chanh sả ngâm chân cho tôi, nhiều bạn (nữ) trẻ vào bình luận, có vẻ thần tượng anh chồng này lắm, tôi mới viết về dưới đó, nói đại ý rằng, chuyện là thế nhưng nó không đẹp đến hoàn hảo thế đâu. Có ý khuyên, đừng tin quá vào ba chuyện viết trên mạng meo, nên đọc và biết vậy thôi.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Rồi trên trang của tôi, tôi cũng từng viết, “Giữ được một sinh vật như thế gian nan vô cùng”- “sinh vật” đó là chồng tôi. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">**</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhớ <a style="color: #385898; cursor: pointer;" tabindex="-1"></a>là, lúc năm 2, một đêm ôm chồng sách vở (hồi đó sinh viên ở nội trú trong Cư xá 27 Nguyễn Huệ- Huế, đêm lên giảng đường học bài) đi dọc hành lang tầng 2, thấy lớp Văn đàn em (họ Văn K6, tôi Văn K5) ngồi đầy đủ, trên bục là một cha quần Jean, áo xoa Pháp trắng, kiểu chẽn, tóc dài, ria mép, già không già, trẻ không trẻ đang nói mấy câu tiếng Nga. Tò mò nên nép vào tường, nhìn qua cửa sổ. Đoán là, lão đó đang phù đạo cho đàn em cùng lớp. Nghĩ bụng, cha này ở đâu ra mà coi bộ tiếng Nga (thứ mình khó nhằn) cũng được phết. Thì cũng tò mò vậy thôi chứ chả ấn tượng gì. Chị đây rực rỡ không quan tâm.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng mà, hồi đó anh này “hơi nổi” nên mọi chuyện cứ đập vào mắt.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Gần cuối năm hai, tôi hỏi một cô em ở cùng phòng, “Cái cha mà tụi bây kêu Thế Thịnh, Thế Thịnh đó linh tinh hè. Tao thấy mỗi ngày ổng đèo một đứa lên thư viện. Cô em mới nói “Anh ấy không linh tinh mô, ổng coi bọn em như em út cả í mà, em cũng thường được đèo hoài”. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cho đến một hôm, cô em đó bảo: “Anh Thế Thịnh thích P đó, không biết à?”. Tui hứ một tiếng rõ to: “Mơ!”. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">**</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"> Hết năm 2, tôi 18 tuổi. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mỗi buổi tối, cứ tầm 7 giờ, “lão già” lại sang phòng chọn cho tôi một vài cuốn sách rồi “áp giải” bước 64 bậc cầu thang lên giảng đường. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hồi đó sinh viên đa số ở ký túc xá, đi học được nhà nước bao cấp, không có ai phải làm thêm hay thuê nhà trọ giống bây giờ. Công bằng mà nói, những buổi tự học như thế có khoảng 1 phần 3 thời gian là dành cho việc viết giấy trao qua đổi lại (giống như chát bây giờ). Thỉnh thoảng cũng có giải lao, các sinh viên thường ra đứng ở hành lang, bên những ô của sổ được mở cách nhau khoảng 50cm để hóng gió. Tôi với “lão già” hẹn hò vậy mà cũng được mấy tháng rồi, thỉnh thoảng cũng hay ra đứng như vậy, tôi một ô, lão một ô.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tự nhiên hôm đó, lão đứng chung luôn với tôi bên một ô cửa (Có âm mưu rồi! Thế mà sao hồi đó mình lại không nâng cao cảnh giác nhỉ, nếu như mà nâng cao cảnh giác, mình đứng sang ô kia thì biết đâu?).Thế rồi lão nói với tôi rằng, tuần tới lớp lão (bước qua năm thứ hai) sẽ học quân sự một tháng. Lão là bộ đội về nên được miễn, có thể lão ra quê.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Ờ. Anh ra quê giúp ba mẹ đi .</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Đố em khi nào thì anh vô? </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Ủa, nghỉ một tháng thì hết một tháng vô chớ sao.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lão im lặng, hình như lão hơi buồn. Các cô gái khác khi người yêu thông báo sắp đi xa hình như là phải giãy nảy lên: Em sẽ nhớ anh sao chịu nổi, em hổng chịu đâu… đầy nũng nịu chớ sao lại như tôi nhỉ? </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thực ra, tôi cũng là một kẻ hay nói năng khiêu khích, lại cũng hơi dè dặt trong thể hiện tình cảm nhưng mà lúc đó chắc lão nhận thấy tôi nói điều đó ra với tất cả sự hồn nhiên chân thành. (Mà không hồn nhiên chân thành làm sao được vì tôi đâu có biết người ta xa người yêu thì sẽ thế nào). Lão cứ im lặng như thế, 5 phút, hay 10 phút trôi qua tôi cũng không biết (vì khi đứng bên người mình thích thì khái niệm thời gian không chính xác được). </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Rồi bất ngờ, lão đưa tay sang nắm lấy bàn tay tôi. Trời đất ơi! “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Tôi như bị điện giật, định la một tiếng nhưng sau lưng, trong phòng kia có nhiều người đang học, dòng điện ấy chạy khắp người , tim tôi đập thình thình (nhưng mà nói thiệt là tôi thấy cũng rất dễ chịu). Mấy phút như thế nhỉ, không biết, nhưng sau đó là lão vào phòng ôm sách vở, tôi về phòng tôi, lão về phòng lão. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đêm đó tôi ngủ với một cảm giác thật lạ lùng.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy thì lão đã được một người bạn chở lên tàu để về quê từ lúc nào rồi. Lão đi, mang theo của tôi những tiếng cười thơ trẻ. Lão để lại cho tôi những buổi chiều với khoảng sân mênh mông những chiếc ghế đá bên những gốc xà cừ cổ thụ xao xác lá. Những buổi tối một mình đi lên 64 bậc cầu thang để đến với dãy hành lang hun hút vẫn sáng đèn. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhận ra rằng tôi đã nhớ một người đến như vậy…</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">**</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Công bằng mà nói thì lão hiểu biết nhiều.Thật sự là nhiều.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi học trước một năm, làm luận văn trước, thi tốt nghiệp trước…nhưng mà nói thật, nhờ có lão tôi đỡ vất vả ra nhiều. Không có lão kèm, chắc tôi thi tốt nghiệp môn tiếng Nga không chắc gì qua. Lão bày dễ hiểu và nhớ lâu. (Vì lão học tiếng Nga nhiều năm thời trong trường Quân sự).</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đẹp trai có một chút, tài có một chút nhưng không đến nỗi là nguyên nhân làm nên gương mặt ấy. Ai mới gặp lão cũng không có thiện cảm vì gương mặt “tao biết rồi” của lão. Chả hiểu sao gương mặt lạnh câm đó lại làm nhiều cô ấn tượng.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lão nổi tiếng và cũng tai tiếng, rất mệt. Nội chuyện đi uống nước nghe phụ nữ bàn bên khen lão đã muốn nổ bong bóng. Ấy là chưa nói người nhiều chuyện hay giả vờ vô tình nói cho tôi nghe chuyện gì đó. Nên mới nói, chịu cho được cái sinh vật ấy vất vả vô cùng. Khổ cho tôi là lão rất lười thanh minh. Nghe tôi nói chi xong lão nhìn kiểu “tao biết rồi” cái rồi kệ. </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nói giữ là cách nói thế thôi, tôi chả mắc gì phải giữ, có giữ cũng không được. Mà ổng không giữ tôi thì thôi mắc gì tôi giữ ổng. Haha.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thôi thì “Em thế nào thì cứ thế mà đến, đừng loay hoay sửa soạn…”. Tôi cứ như thế thôi vì tôi biết và hiểu giới hạn của anh ấy.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng con người đó cũng có cái…khác người. Lão không bao giờ giữ gì cho mình. Vợ mua gì mặc nấy, sắm gì dùng nấy. Lão còn gây gổ với công chứng không thèm đứng tên cái người ta quy định phải đứng tên chung. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có lần vui chuyện tôi đùa: “Cũng phải lập ít quỹ đen chứ một ngày đẹp trời nào đó vợ nó bỏ rồi làm sao?”. Lão bảo: “Đến vợ mà còn bỏ thì giữ cái gì cho mệt”. Rồi lão nghiêm trọng: “Nhưng khi đuổi anh đi nên cho anh mặc cái quần đùi”. Tôi hỏi gắt: “Lúc đó còn tiếc cái quần đùi?”. Lão lại nghiêm trọng: “Ấy, không mặc, mấy bả thấy rồi về…chê chồng”. Câu đó phát ra từ miệng của một người quanh năm lạnh như cà-rem nghe hài hước lắm. Không phì cười không được.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Một người đàn ông giờ đã mang màu tóc khác. Có thể trong mắt những người bạn cũ, những người mới gặp, những người chưa quen... anh ấy có những chân dung khác. Có thể, tôi chưa thể hiểu hết chồng mình, nhưng thú thật tôi luôn có cảm giác anh ấy đến từ thế giới của những đứa trẻ, hồn nhiên và cũng dễ tổn thương.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đứa trẻ con nhiều tuổi đó rất ít cười, nhưng anh ấy có nụ cười rất hiền. Lão là “Lão già”.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"> By PHƯƠNG</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-2226655525673059602023-07-08T12:48:00.005-07:002023-07-08T12:48:46.675-07:00<p><span style="font-family: times; font-size: medium;"> <span style="background-color: white; color: #050505; white-space-collapse: preserve;">BA VÀ CON GÁI </span></span></p><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi theo dõi kỹ và đọc hết tất cả các bài viết trên Tạp chí Gia đình Việt Nam về cuộc thi viết với chủ đề "Cha và con gái". BTC đã nghĩ ra một chủ đề rất hay. Nếu đó là một chuyên mục thì có thể viết vô thời hạn với vô vàn câu chuyện chạm đến trái tim. Và, điều quan trọng, là nó mang lại cho người đọc năng lượng tích cực.</span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Không chỉ "Cha và con gái", cha và con trai, mẹ và con trai, chị em gái, anh em trai, bạn bè, đồng nghiệp, thầy và trò... đều rất hay. Bất kỳ <a style="color: #385898; cursor: pointer;" tabindex="-1"></a>ai cũng có nhiều kỷ niệm, kể ra lay động lòng người. </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Với tư cách bạn đọc, tôi thấy, đây là "đề tài rực rỡ" làm cho cuộc sống rực rỡ chứ không phải là ba cái trò nhảm nhí hiện hành.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mấy hôm rồi, nhiều bạn bè fb của tôi đọc và nhận ra nhà tôi sắp có niềm vui khi gia đình có thêm thành viên mới.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Con gái tôi là người hướng nội và tinh tế, như mẹ nó. Con bé (và anh nó) không thích ba đưa ảnh hay chuyện gia đình lên fb. Nhưng ba mẹ nào cũng thế, thích nói về con. Đôi khi không kiềm chế được. </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Con trai thì vẫn là con trai, con gái thì vẫn là con gái, nhưng khi chúng nó sắp có gia đình riêng thì cảm giác rất khó tả. Con gái thì đặc biệt hơn. Vì thế, thời gian gần đây, ba nó đã nhiều đêm thao thức. Nghĩ nhiều và ước, giá chi có mẹ nó bên cạnh thì bất kỳ nghĩ gì cũng vững vàng hơn. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đàn ông, thực ra rất yếu đuối. </span></div></div><div class="x11i5rnm xat24cr x1mh8g0r x1vvkbs xtlvy1s x126k92a" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space-collapse: preserve;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vài hôm trước, cậu em bác sĩ trước đây điều trị cho P nhà mình, trong câu chuyện, vô tình kể, từ khi mẹ đi xa, con bé đã lập một cái quỹ nhỏ giúp người bệnh ở chính nơi mẹ từng điều trị, quỹ nhỏ thôi, chỉ mình nó, gửi vào đó thường xuyên.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ba là người hay làm thiện nguyện, làm ra bao nhiêu tiền cũng làm thiện nguyện, bạn bè ba cũng cùng chung tay vào đó. Nhưng con gái không cho ba biết, chỉ âm thầm một mình. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nghe xong, đánh rơi cả cái điện thoại, </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nó đúng là con gái mẹ nó mà.</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-26469903391628837122022-06-13T01:30:00.003-07:002022-06-13T01:30:22.050-07:00BÁNH CANH<p><span style="font-family: times; font-size: medium;"> <span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;">Bánh canh là món ăn quen thuộc và yêu thích của người dân vùng Bình- Trị- Thiên. </span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đó là món khá dễ nấu. Hồi còn nhỏ, chỉ cần con cá lóc, hoặc vài con đam (cua đồng) hoặc ít tép, vắt cục bột (gạo, mì, sắn gì cũng được) cán ra rồi thái sợi, nấu các thứ sôi lên rồi thả vào, cho ít ớt, ít rau thơm vào là xong. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ở quê không nêm mì chính mà nêm ruốc. Cho một thìa ruốc vào bát nước lã, đánh lên, cho vào trước khi đun vì cho vào khi nước sôi nó sẽ có mùi ruốc.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sợi bánh canh to cỡ chiếc đũa, vì khi thái xong có lăn qua bột cho khỏi dính nên tô bánh canh nước sền sệt. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình thích nhất bánh canh sườn lẫn tôm. Sườn chặt nhỏ thôi. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ba Đồn được cho là nơi nấu bánh canh ngon. Không biết trước đây sao chứ mấy lần ra ăn, tôi tuyệt đối không thích. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bánh canh Ba Đồn nước trong veo, sợi bánh cán bằng máy nhỏ như sợi bún, các thứ trong tô rời rạc, không hoà quyện. Chỉ ram để ăn cùng thì ngon. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu đã từng ngon sao làm cho nó dở đi?</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bánh canh Huế và vài nơi ở Quảng Trị (gọi là cháo vạc giường) có vẻ giữ được cách truyền thống nhất.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng bánh canh thiên về món ăn ký ức nên ngon dở còn tuỳ mỗi người. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình thì thậm ghét sợi thái bằng máy. Thậm ghét. <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span></span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-28623760344478750032022-06-13T01:27:00.004-07:002022-06-13T01:27:45.466-07:00 KHOE ĐỒ ĂN CẮP<p><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mọi người hay đề cập đến vấn đề đạo đức xuống cấp và chỉ ra rất nhiều nguyên nhân, đều rất đúng. </span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Riêng tôi có cảm nhận cá nhân, có một nguyên nhân rất quan trọng, đó là sự tác động của cán bộ. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cán bộ, dù cấp nào cũng là “tấm gương”. Cấp càng cao thì “tấm gương” càng lớn và càng trong.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mấy năm qua, số cán bộ cao cấp bị bắt ngày càng nhiều, vi phạm của họ đều liên quan đến đạo đức. Điều đó khiến không ít người có hội chứng mất lòng tin vào cán bộ.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cá nhân tôi, dù không hề có bằng chứng, nhưng mỗi lần nghe cán bộ thuyết giảng tôi đều rất khó tin, khó tin vì không biết ngày ngào thì sai phạm của họ được công khai. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi đã từng nghe, đã từng trích dẫn rất nhiều “lời hay ý đẹp” từ phát biểu của các vị đó, và cuối cũng, đã thất vọng về nhiều trường hợp. Thật sự họ nói mà không biết ngượng mồm.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lại nói về “tấm gương”.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">“Tấm gương” của ông Nguyễn Bắc Son nhận tiền triệu đô từ một phi vụ và vào tù mới đó thôi nhưng có vẻ không làm cho các ông chủ tịch, bộ trưởng…sau đó soi được gì cả. Nói dân giã hơn là không làm họ giật mình.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Con người VN rất giỏi, bất kỳ việc gì, kể cả trong đại dịch, họ vẫn nhìn ra cơ hội kiếm tiền. Vẫn biết, đồng tiền có sức mạnh nhưng không ngờ nó còn mạnh hơn liêm sỉ.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thật sự, tôi không biết bọn trẻ nghĩ gì khi hàng ngày hay tin có nhiều ông bà lớn sai phạm vì tiền.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Điều cơ bản nhất là họ không hề biết giữ kẽ, Vẫn ở nhà trăm tỷ, sắm xe siêu sang…một cách ngang nhiên trước bàn dân thiên hạ. Có vẻ họ coi đó là “đặc ân” mà họ đương nhiên được hưởng. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Khi con người selfie ngay cả cái có được bằng ăn cắp để khoe khoang thì thực sự cạn lời rồi.</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-90221594101232674772022-05-15T17:08:00.005-07:002022-05-15T17:08:44.820-07:00THẢN NHIÊN MÀ SỐNG!<p><span style="font-family: "Times New Roman", serif; font-size: 14pt;">Đợt dịch bệnh đầu tiên, mình cùng nhóm anh em Trương
Phong ra Làng Vân ở. Lúc trên tàu, lúc lên bờ, tự thả lưới đánh cá, lên rừng hái
quả…Tự do tự tại.</span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Mới nghĩ, thực ra cuộc sống rất đơn giản, sắm một bộ đồ,
chất vào ba lô, đến đâu có view đẹp thì căng lều lên ở. Ba lô có tay lưới, dây
câu, cái ná (súng cao su), con dao… là có thể sống khỏe.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Nhà cao cửa rộng xe nhiều như “Ông Hạ Long” quá khổ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Ví dụ cái chỗ trong ảnh: Mình dọn sạch, căng cái lều,
trải tấm bạt làm bàn trà, chả phải thú vị sao?<o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgdvseDqOCW76N0ZHcbjvb-qvWkZ6HH98CoLIjMovux3Jfp7hQyv30CAY9mNhMwGNE4tlSNItPMALAOfQrvjhrTo7E9SMb5K4JrR8rcWNAyfEzW8WMH_Jpk8-2xBhDqBEtwrcIx6uEj-rFw4h93m-eSTr1fq4xrctxHZPZOMV3xnEUyQRnCd5znTSSDA/s2048/280246118_364509379047431_7353290645092142764_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2048" data-original-width="1536" height="478" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhgdvseDqOCW76N0ZHcbjvb-qvWkZ6HH98CoLIjMovux3Jfp7hQyv30CAY9mNhMwGNE4tlSNItPMALAOfQrvjhrTo7E9SMb5K4JrR8rcWNAyfEzW8WMH_Jpk8-2xBhDqBEtwrcIx6uEj-rFw4h93m-eSTr1fq4xrctxHZPZOMV3xnEUyQRnCd5znTSSDA/w358-h478/280246118_364509379047431_7353290645092142764_n.jpg" width="358" /></a></div><br /><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span><p></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Trong cuộc sống, cũng đừng phức tạp hóa nó lên vì tất
cả đều chả có gì phức tạp.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Ngày trước mình không uống rượu bia được nên anh Đỗ Quý
Doãn vẫn gọi mình là “thợ lặn”. Không uống được thì lặn, không chào, chào sẽ bị
bắt ngồi lại.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Sau này thấy thế cũng không xong bèn tìm cách khác: Dọa
cho thiên hạ sợ.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Trên fb, mình hay dọa mỗi ngày “súc miệng” 13 chai bia,
khiến ai nấy đều gọi là “Thần men đại hiệp”. Thực ra thì, mình làm việc nhiều,
nguyên tắc không uống ban ngày, chỉ sau 18h, một tuần cũng một, hai lần.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Vào bàn thì nói, sắp ra cho tao 13 lon, tao chừng đó
thôi, xong về.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Phủ đầu ngay làm bọn nó sợ mất dép.<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Uống bia xong gom chai, lon lại trước mặt, chụp cái ảnh
đưa lên fb dọa chơi!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Hôm nọ ngồi với vợ chồng đứa em. Nó kêu uống với anh
chán, ngồi cả buổi không nói. Đúng thế đấy. Nhưng đến lúc, thấy tụi nó sắp đến
ngưỡng thì cởi áo khoác ngoài, đứng lên ghế, quay một vòng, nói lớn: “Cuộc chơi
bắt đầu!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Xanh mặt hết. Đứa nào cũng can: Thôi anh, thôi anh!
(Thật đúng ý mình :P )<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Hôm ở Làng Vân, có mấy anh ở TP HCM ra nổ nổ. Mình lấy
cái chai nhựa 5 lít, cắt làm cái ly, bỏ đá, rót đầy bia, bảo ai chơi chơi với
tui. Tụi nó tắt tiếng hết. :P <o:p></o:p></span></p><p class="MsoNormal"><br /><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><br /></span></p><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjiRXZX4IiBGi0iwGk6pUvCP1ivz0h716fD3Tgy932u9m5wE0KrGL4256Zn56t6eLtaPLt-PzasVxlwBqTZBE0i5gJX3jHWKqrfybJmoCjudy3EQmQJVUAmeysrRf3C2nLIgC1PfcBIHT-pIF5YrJkV2r6EKsZW69HIu7wuCNSXVFCYDrBBkLa3kUXVKA/s717/104440092_3109584022462563_4186605050246238878_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="717" data-original-width="684" height="365" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjiRXZX4IiBGi0iwGk6pUvCP1ivz0h716fD3Tgy932u9m5wE0KrGL4256Zn56t6eLtaPLt-PzasVxlwBqTZBE0i5gJX3jHWKqrfybJmoCjudy3EQmQJVUAmeysrRf3C2nLIgC1PfcBIHT-pIF5YrJkV2r6EKsZW69HIu7wuCNSXVFCYDrBBkLa3kUXVKA/w348-h365/104440092_3109584022462563_4186605050246238878_n.jpg" width="348" /></a></div><p></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Có điều, đã không đi uống bia thì thôi, đi thì phải về
sau cùng. Bọn nó nghe dọa sợ mà về chứ mình không dọa chắc gì uống song phẳng với
nó được? :P <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Mình có tiền không? Có nhưng không nhiều. Nhưng chắc
chắn ít người nghĩ mình không nhiều tiền. Vì sao? Vì không nên tỏ ra thiếu tiền!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Mình kêu than không có có ai cho mình đâu, thậm chí bụng
chúng nó còn khinh mình. <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Mặt cứ thản nhiên đi, nói cho rổn rảng: Để tao! Tụi bây
không có mà bày đặt đòi trả!<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Mình trả thật. Cũng chả làm mình nghèo đi mà được cái
vui. Cũng là dọa cho nó sợ để bỏ thói mở ví run run, tính tiền thì ngoảnh mặt xỉa
răng…:P <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">*<o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Nói thế hóa ra mình “nổ” à? Không nổ. Nói cũng dựa trên
nội lực. Quảng Bình quê tôi có câu: “Lải rãi trời đãi cho, co ro trời cho một đạp”.
Trong ví có trăm ngàn cũng như 10 triệu, mặt không biến sắc. Không có rồi lại có,
mấy hồi. :P <o:p></o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;"><o:p> </o:p></span></p>
<p class="MsoNormal"><span style="font-family: "Times New Roman",serif; font-size: 14.0pt; line-height: 107%;">Thế cho khỏe.<o:p></o:p></span></p>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-77301904520665588592022-04-28T00:22:00.008-07:002022-04-28T00:22:49.480-07:00 HAI NGƯỜI TÔI GẶP<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: large; white-space: pre-wrap;">Những ngày làm thiện nguyện, giúp đỡ bà con về quê tránh dịch, tôi gặp được hai người.</span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">MỘT CHÀNG TRAI.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đó là Trần Hoàng Vương, nick <a class="oajrlxb2 g5ia77u1 qu0x051f esr5mh6w e9989ue4 r7d6kgcz rq0escxv nhd2j8a9 nc684nl6 p7hjln8o kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x jb3vyjys rz4wbd8a qt6c0cv9 a8nywdso i1ao9s8h esuyzwwr f1sip0of lzcic4wl gpro0wi8 q66pz984 b1v8xokw" href="https://www.facebook.com/vuong.tran.355?__cft__[0]=AZXA72VHKFxZvr-P5MJ5foS8WuPt9VZfjWsB435X_2efDtIrOY1DR0D3MytuOE62XfDXJAqzoTKTRwhTrzNH64A7LvjRw7rYfpZbI1iEDkJpoAsIgZPHxF_SIJ3mvY149Jx6OgpiGZcxUo23AX4vE__p&__tn__=-]K-R" role="link" style="-webkit-tap-highlight-color: transparent; background-color: transparent; border-color: initial; border-style: initial; border-width: 0px; box-sizing: border-box; cursor: pointer; display: inline; list-style: none; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-align: inherit; text-decoration-line: none; touch-action: manipulation;" tabindex="0"><span class="nc684nl6" style="display: inline;">Vương Trần</span></a>, được nhiều người biết đến trên mạng thông qua làm thiện nguyện. Tôi biết Vương cũng thế.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sau đó tôi chơi với nó, cũng hay nhắc về nó, dường như nó cũng thế, nên hai anh em đi đâu cũng đi với nhau. Tôi biết Vương sau rất nhiều người, đặc biệt là bạn bè “tầng tầng lớp lớp” của nó, nên không thể nói là người thân nhất. Nhưng không ngày nào không liên lạc với nhau.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi quý Vương ở “khí chất đàn ông”. Đối với nó, hầu như không có việc gì là khó. “Bỏ tay mặt, bắt tay trái”, nó làm bao việc, đến tôi ham việc cũng hoa cả mắt. Nhưng đó chỉ là một nét khí chất. Nét chính có thể tóm gọn trong một câu dễ hiểu: “Ngay cả khi trong thẻ không có tiền, bạn hỏi mượn nó cũng đi mượn người khác cho bạn mượn”.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hồi làm thiện nguyện, tôi có bao nhiêu chuyển dần cho nó, đến lúc cuối, người ta ngưng hết rồi nó vẫn làm. Có lần nó điện: “Anh còn tiền cho em 15 triệu”. Hỏi chi? Bảo thuê xe cho mấy người về chứ họ tã hết rồi. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lúc đó tôi chụp ảnh màn hình gửi nó, nhắn một cách bực bội: “Tao còn 3.456.000 đây, mi lấy 3 triệu đi để tao nhịn!”</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vậy rồi nó cũng xử lý đâu vào đó.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Một lần khác sau khi nghe đt xong nó quay sang: “Em biết anh mới có tiền, bắn sang cho em ít”. Hỏi nhiêu? “XYZ…thằng bạn mới hỏi mượn”. Tôi vừa chuyển tiền vừa cằn nhằn: “Mày mà con gái năm có bầu 12 lần”.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nó không nhiều tiền bằng một số người chơi với nó, nhưng tôi thấy, nó mới là đứa nhiều tiền nhất. Làm nhiều, làm đến nơi đến chốn và sống rổn rảng. “Ai gọi đó, có Vương đây!”.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhiều lúc cũng khuyên nó thu gọn lại để còn chơi, nó cười khì khì. Sang lại cái nhà hàng thấy đã nhẹ nhàng, đang mừng thì nó lai lập tức chuyển sang <a class="oajrlxb2 g5ia77u1 qu0x051f esr5mh6w e9989ue4 r7d6kgcz rq0escxv nhd2j8a9 nc684nl6 p7hjln8o kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x jb3vyjys rz4wbd8a qt6c0cv9 a8nywdso i1ao9s8h esuyzwwr f1sip0of lzcic4wl gpro0wi8 q66pz984 b1v8xokw" href="https://www.facebook.com/NI%C3%8AU-%C4%90%E1%BB%8E-Restaurant-592436397821799/?__cft__[0]=AZXA72VHKFxZvr-P5MJ5foS8WuPt9VZfjWsB435X_2efDtIrOY1DR0D3MytuOE62XfDXJAqzoTKTRwhTrzNH64A7LvjRw7rYfpZbI1iEDkJpoAsIgZPHxF_SIJ3mvY149Jx6OgpiGZcxUo23AX4vE__p&__tn__=kK-R" role="link" style="-webkit-tap-highlight-color: transparent; background-color: transparent; border-color: initial; border-style: initial; border-width: 0px; box-sizing: border-box; cursor: pointer; display: inline; list-style: none; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-align: inherit; text-decoration-line: none; touch-action: manipulation;" tabindex="0"><span class="nc684nl6" style="display: inline;">NIÊU ĐỎ Restaurant</span></a> (7- Phan Bội Châu) trong lúc ngày nào cũng “chốt, chốt”, ấy là chưa nói chuyện các lĩnh vực dịch vụ khác và thang máy.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi có cảm giác nó là một người đàn ông quật cường, đón nhận tất cả những gì số phận ban tặng và giữ vững đức tin của mình. Ở nó toát ra một năng lượng sáng chói.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mọi người nhìn nó thế nào không biết, tôi thấy nó thế.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đôi khi tôi mắng: “Mày không có người vợ như con em <a class="oajrlxb2 g5ia77u1 qu0x051f esr5mh6w e9989ue4 r7d6kgcz rq0escxv nhd2j8a9 nc684nl6 p7hjln8o kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x jb3vyjys rz4wbd8a qt6c0cv9 a8nywdso i1ao9s8h esuyzwwr f1sip0of lzcic4wl gpro0wi8 q66pz984 b1v8xokw" href="https://www.facebook.com/profile.php?id=100017054644124&__cft__[0]=AZXA72VHKFxZvr-P5MJ5foS8WuPt9VZfjWsB435X_2efDtIrOY1DR0D3MytuOE62XfDXJAqzoTKTRwhTrzNH64A7LvjRw7rYfpZbI1iEDkJpoAsIgZPHxF_SIJ3mvY149Jx6OgpiGZcxUo23AX4vE__p&__tn__=-]K-R" role="link" style="-webkit-tap-highlight-color: transparent; background-color: transparent; border-color: initial; border-style: initial; border-width: 0px; box-sizing: border-box; cursor: pointer; display: inline; list-style: none; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-align: inherit; text-decoration-line: none; touch-action: manipulation;" tabindex="0"><span class="nc684nl6" style="display: inline;">Kiều Oanh</span></a> của tao, mày chả làm cứt gì được, đừng ồn! Thực ta đời nó cũng may!</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">MỘT CÔ GÁI</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cũng quen trên mạng vì công việc thiện nguyện, sau đó cùng bạn cô ấy kết hợp làm thêm một vài việc thiện nguyện khác, nhờ thế mới gặp ngoài đời.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cô ấy không rổn rảng như ku Vương nhưng nói một là một, hai là hai, bằng một ngữ điệu truyền cảm nhưng chắc chắn.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cô ấy có công việc tốt, thu nhập tốt, lại còn sang trọng. nhưng rồi xin nghỉ lúc chưa tới bốn mươi. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Quen rồi mới nghe cô ấy kể chuyện gói ghém lại cuộc sống, tính toán cho con cái học hành tốt và bản thân có cuộc sống chất lượng nhất có thể.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cô ấy không nhiều tiền nếu không nói là ít tiền (vì có lần nghe lỏm được cô ấy nói với bạn thân), nhưng có một cuộc sống cực kỳ tự do, đi rất nhiều nơi, chiêm ngưỡng nhiều điều thú vị…</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cô ấy làm tôi ngộ ra một điều: Không cần nhiều tiền mà cần biết tính toán, “gói ghém” lại để làm cái mình thích, phục vụ nhu cầu của mình chứ không làm cái mọi người đua. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Với tôi, cô ấy là người giàu có nhất.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hai người tôi gặp ở trên về khía cạnh nào đó là thầy tôi, vì học được ở họ rất nhiều.</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-24870911332260369562022-04-22T15:47:00.002-07:002022-04-22T15:47:14.308-07:00 BÁU VẬT CỦA CUỘC ĐỜI<p><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Khi còn nhỏ và còn trẻ, mẹ là người chăm sóc ta, hiểu ta nhất. Chỉ cần sờ tay vào trán, mẹ cũng biết cơ thể ta như thế nào. </span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng khi có gia đình, đặc biệt là khi về già, vợ mới là người hiểu ta, chăm sóc ta nhiều nhất. Chỉ cần nghe tiếng thở, vợ ta cũng biết ta thế nào. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tuổi già, vợ thường chăm sóc chồng nhiều hơn là chồng chăm sóc vợ. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Người ta thường bảo, phụ nữ có đức hy sinh, nhưng người ta cũng từng nói, phụ nữ không cần phải hy sinh, cuộc sống bây giờ là bình đẳng. Tôi thì vẫn tin phụ nữ, ngay từ sâu thẳm, đã có đức hy sinh. Đó là bản năng để bảo vệ tổ ấm của mình, họ có thiên chức hy sinh để che chở. Nếu không, cái tổ ấy luôn luôn có nguy cơ bị chia rẽ. Họ là thiên sứ của mỗi gia đình. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trong cuộc sống, đôi khi người đàn ông quên đi điều đó, hoặc coi điều đó như chuyện mặc nhiên. Đó là sai lầm của đại đa số giống đực.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mẹ ta nuôi ta cho đến khi đủ lông đủ cánh bước ra cuộc đời.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mẹ vợ ta nuôi vợ ta cho đến khi đủ lông đủ cánh rồi về ở với ta. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hơn 7 tỷ người trên thế giới, sao lại là cô ấy?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì cô ấy chính là thiên sứ được cử đến để biến ta từ kẻ lêu bêu thành người đàn ông có trách nhiệm.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cô ấy bình thường yếu đuối, nép mình bên ta tìm sự che chở. Nhưng khi khó khăn nhất, cô ấy chính là người che chở ta. Trên thế gian này, có hai người phụ nữ vị tha nhất trước lỗi lầm của ta: Mẹ và vợ. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trời lạnh, ta cởi áo khoác khoác cho người phụ nữ được khen là ga lăng, trời lạnh và nắng, người phụ nữ cởi khăn choàng che cho ta, ta coi đó là chuyện đương nhiên. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ta, những người đàn ông vô tâm đến mức tàn nhẫn, sự tàn nhẫn thản nhiên. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi cam đoan, không có người phụ nữ biết hy sinh thì không bao giờ có một gia đình hạnh phúc.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEuJFUddpH9ZgfuHO3ZnM4WV0XNhf75p8tSbR136I-I_UIBWghMJ7VuMZNj6vfN6NOuj69LvsbioblLTOSdFtuZa5-T7ropOZWGGuIP82GaHTRxKlrWvn8eoiCE5qN7B3qm3OGXLe8yedAfkEI4hralSkrDNX0CUny0X_w-H0vDRicXOCFQHgLakJMnQ/s960/93859553_2948166801937620_2744220124864053248_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="720" data-original-width="960" height="329" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgEuJFUddpH9ZgfuHO3ZnM4WV0XNhf75p8tSbR136I-I_UIBWghMJ7VuMZNj6vfN6NOuj69LvsbioblLTOSdFtuZa5-T7ropOZWGGuIP82GaHTRxKlrWvn8eoiCE5qN7B3qm3OGXLe8yedAfkEI4hralSkrDNX0CUny0X_w-H0vDRicXOCFQHgLakJMnQ/w439-h329/93859553_2948166801937620_2744220124864053248_n.jpg" width="439" /></a></div><br /><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Suốt những năm tháng khó khăn nhất trước khi đi xa, P. nhà tôi luôn luôn mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ngày đầu mới gặp nhưng đằm thắm hơn nhiều. Không phải tôi mà chính nhà tôi đang che chở cho tôi.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Phụ nữ luôn biết mỉm cười cũng là một sự hy sinh.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Giờ thì không có ai che chở cho mình nữa, tôi thấy dường như đất dưới chân sụt lún, may thay vẫn còn ký ức níu giữ. Ký ức đó là báu vật cô ấy để lại cho ba con tôi. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Những ai còn bên nhau, hãy trân trọng từng giây phút, vì mỗi giây phút đó, sau này sẽ trở thành ký ức, để già đi ta vẫn sống với ký ức tươi trẻ, rồi đến một ngày nào đó, ta để lại cho con cháu của mình. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">"Em xem, ông bà anh sống thế này này!"</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">"Anh, ông bà em sống thế này nè!"</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thật sự không gì có thể sánh bằng.</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-85485979818147625652022-04-12T08:43:00.007-07:002022-04-12T08:43:46.825-07:00 KÝ ỨC DÙNG DẰNG<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: large; white-space: pre-wrap;">Tôi và P lang thang quanh thành phố, trên những con đường ký ức, nơi mà ngày xưa, khi còn là sinh viên, hai đứa đi lại đến quen cả từng gốc cây, ngọn cỏ.</span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trời Huế tháng tư lại như thể mùa Đông, mưa phùn, lạnh và buồn. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lúc đang trên đường Lê Lợi, P ngồi sau, xuýt xoa, trời Huế chi lạ anh hè, nhưng mà cây của Huế rất đẹp, anh coi, cây bàng thì đỏ lá, bắt đầu rụng, cây long não lá xanh ngắt, cây phong thì non mơn mởn, cây phượng lại đang ra hoa vàng rực…Cây ở Huế cũng khác cây các nơi khác, cành thế rất đẹp…Chắc khi trồng, người ta cũng tính toán trồng nhiều loại cây xen kẽ để được thế này.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"> Bình thường tôi không để ý chuyện này, nghe nói mới nhìn lại, thấy P nhà tôi quan sát tinh tế. Tôi bình luận theo, anh không biết họ có cố ý không nhưng đúng là đẹp lắm. Người ta thích con đường long não nhưng anh thấy con đường đó chỉ tuyền một màu xanh quanh năm, rất đơn điệu. Con đường này sinh động hơn nhiều.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"> P gật đầu, đoạn bảo, đố anh vì sao cây Huế cành thế lại đẹp hơn nơi khác?</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi nói, chắc vì thời tiết Huế khắc nghiệt quá, mỗi loài cây phải tự thích nghi mà tồn tại, nó không thể vươn lên một cách suôn sẻ như cây ở phía Nam thời tiết thuận hoà, lại không như cây của vùng Bắc miền Trung thường gãy ngang vì bão gió. Thời tiết Huế đủ làm cho cái cây dùng dằng nên hấp dẫn…</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"> Nếu có đường cao tốc Bắc Nam, từ Đà Nẵng ra Huế chừng 30 phút, lúc đó thỉnh thoảng ta ra Huế ngắm cây và…buồn cho vui. Có lẽ ta phải sắm chiếc xe đạp để sẵn đây, chiếc xe này không tương thích với Huế. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu người Huế đi xe đạp, thành phố này sẽ chậm hơn, buồn hơn và...vui lắm. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">P nhà tôi gật gù, thỉnh thoảng chậm lại để buồn cũng... vui.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì thế nên ủng hộ thủ tướng làm tàu cao tốc để tối mình ra Huế đạp xe đi chơi, sáng vô Đà Nẵng đi làm. Làm kiếm được tiền rồi lại ra Huế để buồn cho vui!</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">(Đoạn này tôi viết trong một stt từ 5 năm trước).</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjrUjJwiTPyGxHwst3FXi9pXdFjO5YcxMRAiL33hrNw68SBcox5W_DlSG_VJ6awzku6-vVTqzWYhPCSifqs4J5xYCYL-_ydUhSDwbo7ry2YUaCNGzX1f48ZVWflNtvx3Expn9os8jYHwILl52_jDuLDwJsodSDtfnVeaafhhI6vCWBdIVAO_vX7_Gs1ew/s2047/InkedInked21427194_1472437%20.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="2047" data-original-width="1609" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjrUjJwiTPyGxHwst3FXi9pXdFjO5YcxMRAiL33hrNw68SBcox5W_DlSG_VJ6awzku6-vVTqzWYhPCSifqs4J5xYCYL-_ydUhSDwbo7ry2YUaCNGzX1f48ZVWflNtvx3Expn9os8jYHwILl52_jDuLDwJsodSDtfnVeaafhhI6vCWBdIVAO_vX7_Gs1ew/w314-h400/InkedInked21427194_1472437%20.jpg" width="314" /></a></div><br /><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thực ra, đối với bọn tôi, Huế hấp dẫn nhất ở...ký ức. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ở đó, tôi đã từng cắp sách đi sau P và giữ một khoảng cách nhất định khi trong lòng đã rất thích cô ấy.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sau yêu nhau lại cùng bước trên 64 bậc cầu thang lên giảng đường mỗi tối (Hồi đó ở tập thể trong cư xá 27 Nguyễn Huệ và tối lên giảng đường học bài). </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ở đó, mỗi tối chúng tôi ra dãy ghế đá trước dãy nhà E để đàn hát chỉ để "thả thính" với dãy nữ phía trước. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ở đó tôi đã làm rất nhiều thơ. Xong cuộn lại, dùng dây cao su bắn nó vào giường ngủ của P khi phòng cô mở cửa. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ở đó mỗi tối sau bữa cơm bếp tập thể đói meo hai đứa cùng đi dạo. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Dưới gốc phong là chiếc ghế đá mà chúng tôi đã "thuê bao". Chiếc ghế đá vẫn còn ở vị trí cũ nhưng đã được làm mới. Tất nhiên.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Các bạn học nhiều khóa, nhiều khoa, do hồi đó ít sinh viên và ở cùng cư xá nên giờ vẫn nhớ hình ảnh đó của chúng tôi: Một cô gái xinh tươi và một anh chàng có gương mặt ít biểu cảm. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Giờ thì, mỗi lần ra trường thỉnh giảng, sinh viên lại bắt gặp hình ảnh một thầy giáo già, mỗi chiều lại đi theo lộ trình đó, ngồi trên chiếc ghế đá đó, thẩn thờ.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi gọi đó là ký ức dùng dằng. Dùng dằng như người đang yêu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mãi mãi đang yêu.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">***</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">(P nhà tôi tóc dài ngang lưng. Trong ảnh là lần về thăm trường khi tóc P mới mọc lại sau nhiều lần điều trị).</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-44871607331444313872022-04-12T08:33:00.005-07:002022-04-12T08:33:49.638-07:00NGÔI NHÀ ẤM ÁP<p><span style="font-family: times; font-size: medium;"> <span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;">Cho đến nay mình đã làm vài cái nhà, nhà phố có, nhà vườn có, to có, nhỏ có...Ý là trải nghiệm cả rồi. </span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đêm qua nằm nghĩ, hóa ra cũng không cần phải biệt phủ hay biệt thự gì, khi con cái lớn rồi thì hai vợ chồng chỉ cần cái nhà như cái bungalow này, chỉ 24 mét vuông nhưng có đủ những thứ thiết yếu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có vợ, có chồng lẩn thẩn cùng nhau, vậy là đủ. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đối với mình giờ thì nó lại quá rộng.</span></div><div dir="auto"><br /><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEil1UOHPiwawgD1BqAvgozFexlvKIJPKscBGhLYNu8rl1tc_mlh9hKs14wDWlTa7k1yeIRTFeOIUyGL9tp0rADPax7kljDZtwoNyoW7Oy_6yash9A5pemkIJumaUPDY7Np3G8vpZsyxDUa5THrmSWJEN9t9QUA0FrbVFb_X9SP5UrOhzA2tgdq0i1452w/s1471/278121452_5061634883924124_6560447321629663020_n.jpg" imageanchor="1" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1471" data-original-width="1070" height="430" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEil1UOHPiwawgD1BqAvgozFexlvKIJPKscBGhLYNu8rl1tc_mlh9hKs14wDWlTa7k1yeIRTFeOIUyGL9tp0rADPax7kljDZtwoNyoW7Oy_6yash9A5pemkIJumaUPDY7Np3G8vpZsyxDUa5THrmSWJEN9t9QUA0FrbVFb_X9SP5UrOhzA2tgdq0i1452w/w313-h430/278121452_5061634883924124_6560447321629663020_n.jpg" width="313" /></a></div></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-87534071673844449432022-04-07T16:21:00.003-07:002022-04-07T16:21:57.575-07:00 BẠN BÈ<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: medium; white-space: pre-wrap;">Trong cuộc đời, chắc ai cũng có chí ít một người bạn rất thân từ thời đi học. Thân lắm, thân đến nỗi, ta có thể chia sẻ với bạn ấy nhiều chuyện hơn cả với anh em. Thế nên, có anh em nhà ai đó thân thiết nhau, ta thường nói, chúng nó thân nhau như bạn bè.</span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu bạn đó là người khác giới, sẽ thân nhau đến mức không thể yêu nhau, vì yêu sợ tổn thương tình bạn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Khi trưởng thành, theo môi trường sống và làm việc, chúng ta hẳn có thêm nhiều người bạn. Nếu có duyên, cũng có bạn thân như bạn thời đi học.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tình bạn như đã nói, có gì đó rất khó cắt nghĩa, nó thiêng liêng, cao cả, về một nghĩa nào đó còn hơn cả tình yêu.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-size: medium;"><span style="font-family: times;">Một số người bạn khác cũng thân, nhưng thường không thân như bạn thời để chỏm. Dân gian có câu “Giàu nhờ bạn, sang nhờ vợ” nghiệm lại quả không sai.</span><span style="font-family: times;">Nếu xét quan hệ ngoài gia đình thì giàu cũng nhờ bạn mà sang cũng nhờ bạn.</span></span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì, như ngạn ngữ Pháp: “Hãy cho tôi biết bạn anh là người thế nào, tôi sẽ cho anh biết anh là người thế nào”.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng rồi, cuộc sống xô bồ khiến đôi khi người ta nhầm tưởng về tình bạn. Cái nhầm đầu tiên là tưởng bè là bạn. Cái nhầm thứ hai, tưởng gặp nhau nhiều là bạn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgosp65TuxY7Qni7m1K_0ACQ9M_TbomFjjp2iJVi0p204J2YoK8SydzsW_Hm6OzjfH-Nhk6c54mDC52VsDiT6EEzcIWncdOT8lCoa9xhZRBQmUUK54L7RuESNqm4-YQLlIHcoNbeCej3XqUeISsOUNTCNtGoEujtEdKHkLDG58OMHfaM5fuQVl_JNg0wg/s257/57546426_2215788415175466_4482895265073725440_n.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-size: medium;"><img border="0" data-original-height="257" data-original-width="196" height="354" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEgosp65TuxY7Qni7m1K_0ACQ9M_TbomFjjp2iJVi0p204J2YoK8SydzsW_Hm6OzjfH-Nhk6c54mDC52VsDiT6EEzcIWncdOT8lCoa9xhZRBQmUUK54L7RuESNqm4-YQLlIHcoNbeCej3XqUeISsOUNTCNtGoEujtEdKHkLDG58OMHfaM5fuQVl_JNg0wg/w364-h354/57546426_2215788415175466_4482895265073725440_n.jpg" width="364" /></span></a></div><span style="font-size: medium;"><br /><span style="font-family: times;"><br /></span></span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Anh có thể theo phe nào đó để đấu với phe khác, thì đó là bè. Bè thì đấu xong trong bè sẽ đấu nhau.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Anh có thể gọi hoặc nghe gọi thì có liền, có liền, là để nhậu. Nhậu hào sảng lắm. Có thể tranh nhau trả tiền. Nhưng một ngày nào đó anh có việc cần hỏi mượn tiền, vài triệu thôi, ai cũng viện lý do. Không mượn được những người đó đâu.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Còn người khác cho mượn tiền, không phải là họ quá nhiều tiền, không phải là họ thân anh, mà họ tin anh, muốn giúp anh. Đó là một dạng khác.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bạn có thể đưa cho anh mượn đồng tiền cuối cùng.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có lần tưng lên, cao đàm khoát luận, mình nói, các vị hãy nghĩ xem, các vị chơi với nhau cũng đã lâu, con cái đều thông minh, xinh đẹp, nhưng vì sao không có gia đình nào làm thông gia? Là vì cứ rủ nhau đi nhậu nhẹt, đàn đúm, quan hệ không có chiều sâu. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì sao ở châu Âu, người ta hay tổ chức tiệc cuối tuần ở nhà với gia đình những người bạn? Đó là nơi để con cái biết nhau, làm quen nhau như ta đã từng quen và chơi thân ngần ấy năm. Đó là điều kiện cần để chúng nó gặp nhau, còn thân hay không phụ thuộc vào điều kiện đủ, là chúng nó hợp nhau.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">“Môn đăng hậu đối” không phải cái gì ghê gớm mà chỉ ở chỗ các gia đình đó có một phong văn hóa với nhau.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Chúng ta thỉnh thoảng cũng có tiệc tùng nhưng vẫn không có chiều sâu. Cứ một hai ba, zô! Rất ít khi giành thời gian trò chuyện, tâm sự, thậm chí để nhớ tên từng đứa con bạn mình. Cái này rất dở.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có người cuộc nào cũng được gọi, gọi đâu là có đó rồi cứ tưởng mình quan trọng, là nhiều bạn. Trật lất. Nhậu là chỉ có người nhậu cho vui thôi. Phần nào đó anh chỉ như người phù họa nếu không nói là con rối.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có những điều trong cuộc sống chúng ta không thể chia sẻ với bất cứ ai ngoài bạn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bạn là tri kỷ.</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-83591549652006735132022-04-07T16:17:00.002-07:002022-04-07T16:17:31.463-07:00 NÊN CHƠI VỚI NHỮNG AI?<p><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì làm nghề báo nên phần lớn thời gian mình chơi với những người viết lách. Nếu là nhà văn thì họ có những suy nghĩ thông minh và hài hước, nếu là nhà báo thì họ có thông tin và luôn phản biện.</span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cho đến một hôm, tự nhiên nghĩ lại, sự hài hước đó chỉ giúp mình sảng khoái trong một thời gian không dài và sự phản biện lại làm cho mình nhiễm cái tính luôn luôn nghĩ ngược, đôi khi sự việc rất đơn giản mình lại sa vào thuyết âm mưu rất mệt người.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mấy năm nay, mình chơi với những người làm kinh tế thường xuyên hơn. Từ đó nhận thấy, trong lúc mọi người than vãn về cuộc sống thì những người này đều đặn lượm tiền, không phải tiền trăm nghìn mà là tiền tỉ, chục tỉ, vài chục tỉ.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Làm báo thì cũng có tiền chứ không phải không có. Viết một cái bài nho nhỏ đăng online cũng có nhuận bút 400 nghìn, bằng một công phụ nề, mà phụ nề thì khổ lắm.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đại để, làm báo chân chính thì bòn tiền lẻ, đủ sống nhưng khó giàu. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Làm báo, thường không có những suy nghĩ lớn để làm giàu, cứ loanh quanh tự sướng với mấy cái tin bài được đăng, lại thường nói thì như cái gì cũng biết tuốt nhưng không có năng lực hành động. Đã thế thấy ai giàu có lại suy nghĩ theo chiều hướng thuyết âm mưu.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Người làm kinh tế chơi với người làm báo, ngoài nguyên nhân XYZ thì đa phần là họ chơi để có thông tin. Nhà báo thì thường thể hiện biết tuốt nên cung cấp thông tin vô tư, miễn phí.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Làm kinh tế, họ kết bạn với những người cùng chí hướng làm giàu, trong câu chuyện của họ bổ sung cho nhau rất nhiều ý tưởng. Có ý tưởng lập tức họ hành động. Người làm báo có năng lực lý thuyết nhưng thiếu năng lực hành động.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình từng gặp, nhậu nhẹt và nói chuyện với những người làm kinh tế giỏi, phải thực sự phục họ vì họ nhìn đâu cũng ra tiền, ngay cả lúc người khác khó khăn thì họ cũng nhìn ra đó là cơ hội của mình.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì thế, nên kết bạn và thường xuyên gặp gỡ những người có suy nghĩ lớn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Những người có suy nghĩ lớn và thành công là người có năng lượng tốt.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bill Zanker lập nghiệp với một công ty với số vốn 5.000 USD và nhanh chóng trở thành tỉ phú. Ông từng dốc hết vốn liếng lúc đó là 73.000 USD để thắng trong một cuộc đấu giá chiếc xe Lincoln Town của Warren Buffett mà chỉ để làm quen và được trò chuyện với tỷ phú này. Bill cũng từng trả 57.100 USD để thắng trong một cuộc đấu giá trên eBay chỉ để có 1 giờ… ăn trưa với Murdoch (tính ra mỗi phút 1.000 USD). </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sau này, Zanker trở thành tỷ phú (viết chung sách Nghĩ lớn để thành công cùng Donald Trump thì không phải dạng vừa.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Làm báo có cơ hội gặp rất nhiều người giỏi nhưng khi gặp, nhà báo thường giành nói nhiều hơn là để nghe. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đi dự khởi công hay mở bán bất động sản một dự án thì về chỉ viết cái tin, không hề nghĩ đến cơ hội đầu tư dù mình có thông tin trước người khác.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu bạn chơi với những người lăn tăn, chắc chắn sẽ bị nhiễm về thói lăn tăn, chơi với người lắm chuyện, nhất định sẽ nhiễm thói lắm chuyện, chơi với người có suy nghĩ lớn bạn cũng sẽ dần có suy nghĩ lớn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Suy nghĩ lớn thì bỏ qua lăn tăn, đỡ mệt người.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hồi trước làm báo, cứ nghĩ, mình mà không làm báo nữa chắc buồn lắm. Té ra không phải, người làm kinh tế có sự thú vị của họ, thú vị nhất là ai đó cần làm từ thiện đâu đó thì họ dõng dạc đọc ra một con số có thể bằng cả gia tài của mình mà mặt vẫn không biến sắc.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thú vị hơn, đa phần họ chơi đàn rất hay, hát chuẩn từng nốt, chính xác từng từ (mà không cần khoe là mình biết chữ <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span>), vô cùng phiêu lãng...</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">(À, ở đây không bao gồm người làm kinh tế lưu manh).</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thực sự họ là những người tạo cảm hứng cho mình. Đơn giản thôi, ví dụ, mình đang đắn đo có nên mua miếng đất ở đó không thì họ nói đừng mua hoặc mua đi. Vậy là mình quyết định. Họ nói ra chỉ một từ Yes hoặc No là từ sự thông minh và trải nghiệm của họ. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sự thông minh và trải nghiệm tích tụ thành năng lượng.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nói học hỏi cũng được, tiếp nhận năng lượng từ họ cũng được mà lợi dụng trí tuệ của họ cũng không sai.</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-68212219559086289232022-03-31T20:59:00.006-07:002022-04-01T01:57:27.359-07:00 MẬT NGỌT TRONG ĐẦU<p><br /></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Một người để mất đi công việc, hoặc giả, chỉ quyết đinh thay đổi công việc, đã là sốc, huống gì, mất đi công việc cao cả nhất của cuộc đời, đó là yêu thương và bao bọc người phụ nữ của mình.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Người chưa mất thứ đó, không bao giờ biết mất đi nó sẽ như thế nào đâu. Vì thế họ có thể có thể nghĩ về câu chuyện này theo cách của họ.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Thực ra, con người là tạo vật của thói quen. Khi mất đi thói quen, họ quay về với ký ức. Điều đó có thể lý giải phần nào sự đãng trí của người già, họ rất hay quên cái hiện tại nhưng không bao giờ quên ký ức. Và, đến một lúc nào đó họ có thể quên cả chính bản thân mình nhưng ký ức thì vẫn còn. Người ta gọi đó là head full of honey (mật ngọt trong đầu).</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCPGQaiifvAXO3uLg_tqTSWGXHLkPgPjas67odd7MLrLiQDRZRzkeiC4f7eF53xzr606cMn-fsTeqHWqmz_CLnkUEwBiTKBWpy7gSazL-wh4GXindlLNeR19zVqBcgGRk16Hf9kJKrUNRYTV5Qn-upfUGf45riksY10dJQGWnVR3UipX0D5bLuzpySTQ/s2048/10623879_992810394139947_1112373694224730551_o.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1166" data-original-width="2048" height="308" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjCPGQaiifvAXO3uLg_tqTSWGXHLkPgPjas67odd7MLrLiQDRZRzkeiC4f7eF53xzr606cMn-fsTeqHWqmz_CLnkUEwBiTKBWpy7gSazL-wh4GXindlLNeR19zVqBcgGRk16Hf9kJKrUNRYTV5Qn-upfUGf45riksY10dJQGWnVR3UipX0D5bLuzpySTQ/w542-h308/10623879_992810394139947_1112373694224730551_o.jpg" width="542" /></a></div><br /><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Sẽ chẳng còn gì khi không còn ký ức. </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Sống với ký ức của mình như thể mài sâu các nếp nhăn rất có nguy cơ ngày một phẳng ra. Nên bạn, ạnh chị, ông bà nào đó, đừng phán xét về những người như thế. Vì họ không làm gì ảnh hưởng đến ai. </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Văn hóa người Nhật chỉ tóm gọn trong một câu: “Không làm phiền người khác”. Họ không làm phiền mình, mình cũng không làm phiền họ.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Đau đớn thay những người đang sống mà không còn ký ức. Vì sao? Vì sống nhạt. Sống mà không thể kể được một câu chuyện của hôm qua.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Hãy học cách trân trọng những gì bạn đang có trước khi thời gian khiến bạn trân trọng những gì bạn đã từng có nhưng lúc đó mới tỉnh ra, mình chẳng có gì! Đó mới là cái chết thực sự.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Không một câu chuyện nào trong ký ức mà tôi có thể quên. Tôi từng nói, ký ức không phải là nơi đến mà là viên đá lát đường để mình bước qua. Không có những viên đá đó khiến ta lạc lối. </div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Có thể đến lúc già, lẩn thẩn, tôi chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu: “Ôi, cái ông già này!”. Vì sao lặp lại câu đó mà không câu khác? Vì đó là câu của P. nhà tôi, cô ấy nói câu này từ khi chúng tôi còn rất trẻ, và đó là lời trách cứ yêu thương nhất.</div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">“Ôi, cái ông già này!”.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">NGUYỄN THẾ THỊNH</div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-2551675262513530612022-03-31T20:56:00.006-07:002022-04-01T01:56:40.655-07:00 HẠNH PHÚC CHỈ CÁCH MỘT CÁI NHÌN<h1 style="text-align: left;"><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: large; font-weight: normal; white-space: pre-wrap;">Hồi P. đi xa, tôi thấy đất dưới chân sụt lún. Đôi khi, không phải đôi khi mà cả mấy trăm ngày ở Bến Xuân tôi đều thấy cuộc đời rất không đáng sống. </span></h1><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">32 năm, từ khi có vợ, tôi đã quen có cô ấy ở bên. Giờ thì không biết phải ở một mình như thế nào. Đỉnh điểm là hôm ngồi cắt móng chân bị lẹm vào, đau điếng, tôi ném tất cả những gì thấy được rồi ngồi khóc. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mới hay, đó là việc 32 năm qua đều là vợ tôi làm. Lâu lâu cô ấy lại bảo duỗi chân ra rồi lấy bông thấm cồn xoa vào móng chân và tẩn mẫn ngồi cắt, mặt chăm chú và tràn đầy yêu thương.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thực ra, đã có lúc, nhiều lúc tôi không còn muốn sống. Thế rồi nhìn cây hoa mới trồng, lại nghĩ, không có mình thì ai chăm nó, không tưới nước mỗi ngày giữa đồi cát trắng nó sống làm sao? Nó, hóa ra, có gì đó giống mình. Nó cần mình. Phải sống. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thời gian trôi qua, vèo cái đã 4 năm rồi.</span></div><table align="center" cellpadding="0" cellspacing="0" class="tr-caption-container" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><tbody><tr><td style="text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFj1OEVBr_s7pPy5VM0Ou7CtuUZClk7iACfmcuJI-2w6T_yySbiFdreI9u5p32WsHY3BQLf4hpFupeVchjdkE_GVDaHVuyUhgResn18Kygw8Zl5vIAPfBvAvwuFWeLUDDAbCG6OsPtPQJHnsBmxlF_XaH8MoOTzeBmxY6VQWDYOeaQouwVGdBoxCHC0g/s2016/85057598_2820346644719637_6540415901026484224_n.jpg" style="margin-left: auto; margin-right: auto;"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><img border="0" data-original-height="2016" data-original-width="1504" height="380" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEhFj1OEVBr_s7pPy5VM0Ou7CtuUZClk7iACfmcuJI-2w6T_yySbiFdreI9u5p32WsHY3BQLf4hpFupeVchjdkE_GVDaHVuyUhgResn18Kygw8Zl5vIAPfBvAvwuFWeLUDDAbCG6OsPtPQJHnsBmxlF_XaH8MoOTzeBmxY6VQWDYOeaQouwVGdBoxCHC0g/w284-h380/85057598_2820346644719637_6540415901026484224_n.jpg" width="284" /></span></a></td></tr><tr><td class="tr-caption" style="text-align: center;"></td></tr></tbody></table><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mở file ghi chép của vợ đọc, đọc và nghĩ:</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">“Đừng nói rằng chẳng có điều gì đẹp đẽ trên thế gian này nữa. Luôn luôn có một cái gì đó cho ta. Một dáng cây hay một chiếc lá rung rinh chẳng hạn… Hãy hít thở và tận hưởng chúng với tất cả lòng biết ơn. Từ những điều bé nhỏ ấy ta sẽ thấy tình yêu mênh mông của cuộc sống mang đến cho mình”. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">“Khi chúng ta mong ước cuộc đời không nghịch cảnh, hãy nhớ kim cương hình thành dưới áp lực, cây cổ thụ đầy vết sẹo trên thân. Đừng ghét bỏ hay coi thường bản thân và những thứ mình đang có. Thái độ ta đối xử với bản thân ngầm dạy cho vạn vật cách đối xử với ta. Ta chăm chút yêu thương thì những bông hoa sẽ nở, đó là nó đang đền đáp cho ta”.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">“Hành trình tìm kiếm hạnh phúc là hành trình trở về với nơi sâu thẳm tâm hồn. Đôi khi, hạnh phúc chỉ cách ta một cái nhìn, một ý nghĩ mà ta vội lướt qua. Bởi vậy hãy bắt đầu một khởi đầu mới, hãy tìm kiếm hạnh phúc trong chính con người mình. Một trong những điều nuối tiếc nhất là để năm tháng đi qua. Vì thế, bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ về ước mơ và bắt tay vào thực hiện chúng”.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Từng câu, từng chữ cứ như P nhà mình đang nói với mình vậy.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng mà, không biết đến bao giờ cắt móng chân không bị lẹm. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hóa ra, đôi khi, hạnh phúc chỉ cách ta một cái…móng chân.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">NGUYỄN THẾ THỊNH</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-11240091351849442392022-03-31T20:52:00.003-07:002022-04-01T01:58:32.797-07:00 THAY ĐỔI CÁCH NHÌN<p><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Người ta hay khuyên buông (hoặc buông bỏ). Tôi nghe nhiều và nghiền ngẫm nhiều, thấy khó lắm, không bao giờ buông được. Người càng nói buông càng chẳng thể buông, vì buông được họ sẽ không còn nói. </span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu coi cuộc đời như một tờ giấy để ta viết lên đó số phận của mình thì có người viết ít, có người viết nhiều, có người viết hay, có người viết dở… nhưng phải viết. Buông là không viết hoặc để người khác viết thay, tôi không tin đó là một cách hay. Vì sao? Vì con người phải tồn tại giữa nhân gian, anh buông nhưng ai cho anh buông? Cái này còn có cách diễn đạt khác của dân gian: “Cây muốn lặng mà giớ chẳng đừng”.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng mà, tôi tin vào việc thay đổi cách nhìn. Nếu gặp khó khăn, bế tắc đừng vội nản chí mà nên thay đổi cách nhìn về nó, lúc đó sự việc sẽ có một sắc thái mới, nhẹ nhàng hơn. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi đọc đâu đó câu chuyện một giáo sư ra đề bài cho sinh viên bằng cách đưa ra một tờ giấy trắng, giữa tờ giấy có một chấm đen rồi yêu cầu họ bình luận. Tất cả sinh viên đều tập trung vào bình luận chấm đen, từ vị trí, màu sắc, kích thước, độ tròn méo vân vân. Giáo sư rất thất vọng. Ông cho rằng, vì sao cả tờ giấy diện tích màu trắng lớn như thế mà ai cũng tập trung chú ý vào điểm đen, không nói gì về phần trắng?</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đấy là thói quen của cách nhìn, phải thay đổi nó. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trên mạng meo liên tục xuất hiện clip đánh ghen này nọ. Ơ hay, đánh ghen làm gì nhỉ? Để giành lại vợ/chồng mình à? Vì sao phải hao hơi tốn sức níu giữ một kẻ phản bội mình? Vì sao không coi đó là thời điểm mình nhận ra chân tướng kẻ kia để thay vì đau khổ thì coi đó là điều may mắn? </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu nghĩ thế, sẽ có nhiều đường hướng hé mở trước mắt, chí ít là đã không phải sống bên kẻ dối trá và hành động hạ thấp giá trị bản thân mình?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Không ai có thể tận hưởng cuộc sống hiện tại nếu cứ luôn nghĩ về khía cạnh tiêu cực của cuộc sống. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trên facebook, tôi chặn hết tất cả những nick nhìn mọi việc theo hướng tiêu cực (điều này khác với phản biện). Họ có thể không làm gì tôi nhưng thấy họ nổi lên nó như một luồng năng lượng xấu. Bỏ đi cho lành. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Than vãn, kích bác, xoi móc, nghi kỵ, nói xấu người khác…chẳng giúp gì cho tương lai và cũng không thay đổi được quá khứ. Thay vì thế, chắt chiu những giá trị mà mình đang có, nắm bắt vẻ đẹp của từng khoảnh khắc và tận hưởng nó. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Suốt thời gian dài tôi rất buồn, nhưng cái buồn của tôi không bi lụy. Dù buồn, tôi vẫn thức dậy mỗi sáng với lòng biết ơn cuộc sống. Đơn giản thôi, vì hôm nay tôi không phải lo cái ăn, hôm nay trời rét tôi có áo để mặc ấm hơn, trời nóng có thể bật quạt, có tiền đổ xăng để không phải đi bộ…</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi còn có những cây hoa để chăm, hồ nước để nghe cá quẫy, ngắm giàn bí quả ngày một to lên, ngửi được hương ngò gai thơm nức…</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thậm chí chiều tối lại có thể đi uống bia…</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đó là những thứ cuộc sống ban tặng cho tôi, tôi đã hơn nhiều người nghèo khó.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đừng tự mãn với những gì đang có vì tự mãn là dừng lại, dừng lại thì cái đang có sẽ không còn có nữa. Cũng đừng đố kỵ với người có nhiều thứ hơn mình, vì càng đố kỵ con người càng trở nên ích kỷ. Ích kỷ, ti tiện nó bộc lộ ra mặt. Cái này gọi là tâm sinh tướng. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi thật, từ thuở hàn vi đến nay, trong túi tôi có 10 ngàn thì sắc mặt vẫn như đang có chục triệu. Trong ví không tiền, có khách, kéo bạn bè ra quán mặt không biến sắc. Chưa bao giờ để bạn phật lòng. Nhìn lại, mấy người keo kiệt cũng chả giàu lên mà tôi cũng chẳng vì thế mà nghèo đi. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi nghĩ, cái đó là nuôi dưỡng tính cách trong sự bình yên thanh thản của nội tâm. Nội tâm thanh thản mới có thể sinh ra cái gọi là thần thái.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi có thần thái ư? </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Haha. Một chút. <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span> <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span> <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span></span></div><div dir="auto"><span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; font-family: times; font-size: medium; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">NGUYỄN THẾ THỊNH</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-78500219291200547332022-03-31T20:50:00.009-07:002022-04-01T01:59:44.498-07:00 LUẬN LINH TINH VỀ TƯỚNG SỐ<h1 style="text-align: left;"><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi không biết gì về tướng số nhưng tin là có tướng và có số.</span></span></h1><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Là vì: </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có những người gặp cái đã thấy thân thiện. Ấy là từ tướng mạo và năng lượng của họ phát ra.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có những người học hành chẳng đến đâu, suy nghĩ cũng chẳng mấy thông minh nhưng người thì làm lớn, người thì rất giàu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có người chuyện gì cũng biết chỉ có chuyện làm ra tiền thì không biết. Họ đi dạy làm giảu để kiếm tiền vì nếu biết làm giàu họ đã không đi dạy. (Trừ những người thành công chia sẻ kinh nghiệm, không phải “dạy”).</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi cũng tin là có linh khí.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Chả thế mà ngày trước đặt kinh đô ở đâu cũng phải hỏi các cao nhân phong thủy. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng linh khí không tồn tại vĩnh hằng mà nó sẽ tán khí theo thời gian. Vì thế mà có chuyện dời đô đến vùng có linh khí mới. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Linh khí trong mỗi gia đình, dòng họ cũng thế.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi để ý và thấy, nếu trong gia đình, dòng họ có người kiệt xuất hoặc một vài thế hệ sinh ra người kiệt xuất thì các thế hệ sau chỉ “tàn tàn”. Nên có bà gì đó nói, con lãnh đạo làm lãnh đạo là phúc cho dân tộc, tôi không tin.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tôi tin những dòng họ thông minh, con cháu làm vừa phải, không kiệt xuất thì được lâu dài.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng tướng số cũng phải thấu hiểu về nó. Không chỉ nhìn bề ngoài.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mới có chuyện một thầy tướng số nhìn một phú ông giàu có và cực hoang mang, vì theo sách vở phú ông tuyệt nhiên không có chút tướng giàu. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thấy lạ, ông ta mới quan sát nhiều ngày, cho đến một hôm ông à lên, hiểu rồi.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đó là khi phú ông ra đồng đi ngoài, đi xong, thầy tướng số đến xem và thấy cục phân phú ông có hình đầu ra vuông, chóp nhọn, rất rắn. Đó là tướng giàu. Hiếm gặp.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng tướng số thế nào thì cuộc đời cũng có nhiều giai đoạn. Vì thế, Pythagoras mới phát minh ra “Thần số học”, chứng minh cuộc đời con người gắn với ngày tháng năm sinh và nó được thể hiện bằng một đồ thị lúc là đỉnh, lúc là đáy…</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Theo đó, con người có thể vận dụng thần số học để làm (khi tuổi nào đó có đường lên đỉnh) hoặc tránh (khi tuổi nào đó từ đỉnh đi xuống).</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cũng theo đó mà không đến nơi đã bị tán khí (các ngôi nhà hoang, các di tích hoang phế…), đơn giản vì nó không còn năng lượng tốt mà con người thì không nên nạp năng lượng xấu. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nếu đọc Thần số học (còn có tên là Nhân số học) mới có thể lý giải vì sao có người lên vùn vụt rồi rớt cái đụp, có những chuyện nhìn thấy đã lâu vì sao sau này mới bị khui ra (cụ thể hơn là bị bắt).</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nên ngạn ngữ Pháp mới có câu “Hãy biết dừng lại khi cuộc tiệc đang còn vui nhất”.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vấn đề là không ai muốn dừng lại. Ít ai dừng lại được. Đó chính là bi kịch của con người. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thỉnh thoảng trò chuyện với con cái, tôi hay nói: Ba thiệt lạ, nếu trong ví (thẻ) có chừng đó tiền thì không làm ra tiền nữa, nếu tiêu (cho) đi thì lại làm ra nhưng cũng chỉ làm ra chừng đó tiền thôi. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nên chi ba biết ba là người tàn tàn. Linh khí trời ban chia nhau mà sống. Không giàu nhưng sang <span class="pq6dq46d tbxw36s4 knj5qynh kvgmc6g5 ditlmg2l oygrvhab nvdbi5me sf5mxxl7 gl3lb2sf hhz5lgdu" style="display: inline-flex; height: 16px; margin: 0px 1px; vertical-align: middle; width: 16px;"><img alt="😛" height="16" referrerpolicy="origin-when-cross-origin" src="https://static.xx.fbcdn.net/images/emoji.php/v9/t9f/1/16/1f61b.png" style="border: 0px;" width="16" /></span></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">NGUYỄN THẾ THỊNH</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-35793341617578227522022-02-23T02:44:00.008-08:002022-04-01T02:00:42.215-07:00KHI NGƯỜI TA… GIÀ<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: medium; white-space: pre-wrap;">Tống Giang lên Lương Sơn Bạc lúc 36 tuổi. Nếu như cùng thời, như giờ chẳng hạn, thì mình bậc bố, thậm chí là bậc ông chú của lão. Thế mà lúc đó, râu Tống đã dài ngang ngực (theo sách) và được quần hùng gọi là lão ca ca.</span></p><div class="kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nghĩ mình lên lão buồn cười quá đi. Tống thì mặc nhiên.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng mà, vợ chồng mình đã nói chuyện già từ hồi mình còn… bằng Tống Giang, P nhà mình thì kém chục tuổi. Nói rằng, dù giàu hay nghèo thì khi già cũng nhất định phải… đẹp. Bề ngoài có thay đổi thế nào nhưng ăn mặc phải đẹp. Nhất là, đi đâu cũng phải đi với nhau, nắm tay nhau như giờ. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lâu lâu lại bàn chuyện khi người ta… già.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Giờ đi thì chở nhau bằng motor cho nó… ngầu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đến khi không dắt nỗi xe phân khối lớn thì đi ô tô.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vài năm sau bàn tiếp, minh đặt một chiếc Recreational Vehicle rồi sống luôn trên đó. Thích đến đâu thì đến, thích chỗ nào thì dừng.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vài năm sau nữa, nghĩ xa, bảo khi già nữa thì sao? Thì ta làm một căn nhà bên hồ. Ngày ngày uống trà, chăm hoa, câu cá. Thích thì dắt nhau đi bộ.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhà mình bảo, khi đó, chắc phải phân tiền ra để trong ví của cả hai người. Mình kêu, đúng, lỡ em quên thì còn anh. Nhà mình bảo, chưa biết ai quên, nhưng lỡ cả hai lẩn rồi quên thì sao? Mình cười, lo gì, gọi con hoặc cháu đến trợ giúp. Thế lỡ chúng ta không nhớ tên con cháu thì sao? A, không lo, em thêu tên và số điện thoại của bọn nó lên ba lô, túi xách. Chắc ăn nhất là trên áo, kiểu họa tiết trang trí.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vài năm sau nữa, lớn tuổi hơn, lại bàn chuyện vào trại dưỡng lão. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hai người chưa già hẳn bàn chuyện già vui lắm.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEijkCOjLo2pvmjWOph80ase8EidMkls-qCqHyAlMRFkyqYgtIh718cpToNLfkKmmKNqgFRsEGgPHa0tMlVopH7jphmuE83nMA21gn19iyewpVWf55Ob27KNWXZnYbY48uZqRpLTiFvgLRkeget8aMV5u9QkgK6BX4fPHx2z6VTYDSZEvDLi4CAvf4V4hA=s1991" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><img border="0" data-original-height="1991" data-original-width="1238" height="640" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEijkCOjLo2pvmjWOph80ase8EidMkls-qCqHyAlMRFkyqYgtIh718cpToNLfkKmmKNqgFRsEGgPHa0tMlVopH7jphmuE83nMA21gn19iyewpVWf55Ob27KNWXZnYbY48uZqRpLTiFvgLRkeget8aMV5u9QkgK6BX4fPHx2z6VTYDSZEvDLi4CAvf4V4hA=w398-h640" width="398" /></span></a></div><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Lúc đó em sẽ viết lách chút đỉnh.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Anh không viết đâu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Sao thế? Chẳng phải anh thích viết à?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Đồ rằng sau này người ta chỉ đọc mỗi lần vài câu thả trên mạng, không ai đọc dài. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Biết đâu đó rồi mình cũng như Hàn, nhà nào có người làm nhà văn thì cả dòng họ tự hào?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Anh không chắc. Vào lúc đó, cháu chắt chưa chắc biết cụ cố nó là ai mà tự hào. Anh xem phim Mỹ thấy con cháu gặp bố mẹ đã là chuyện hy hữu. Nếu em viết thì nên viết có những đoạn ngắn hay, có thể trích dẫn được, để khi xuất bản free trên mạng, bon trẻ còn cop-pass lên tường fb của của chúng nó, và đừng hy vọng chúng nó dẫn nguồn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Ừ ha. Vậy thôi đi. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Đúng! </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Không, nhưng em vẫn viết, kệ nó, chỉ để luyện trí nhớ mà nhớ tên con cháu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Cái này thì được.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Lúc mình vào trại dưỡng lão thì sao?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Thì có thể chúng ta nhớ nhớ quên quên. Anh có thể nhìn em ngồi trên ghế đá rồi vò đầu bứt tai: Cái cô này mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ? </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Vậy rồi anh có nhận ra em không?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Anh phải đến ngồi cạnh để cảm nhận "mùi thơm của em" anh sẽ nhận ra.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Nhận ra rồi nói sao?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">- Nói: Chắc em là vợ anh. Nếu không phải thì bây giờ ta yêu nhau đi?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Anh có biết em sẽ nói sao không?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Không biết!</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">-Em sẽ nói: Em đồng ý!</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng mà...</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hai người muốn cùng già không hề dễ. Vậy nên, hãy nâng niu những điều đang có. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ai còn trẻ, hãy chở người yêu minh, vợ mình đi chơi bằng xe máy. Vì đi xe máy mới thấy trên đầu trời rất xanh.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">NGUYỄN THẾ THỊNH</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-80281897884850858902022-02-23T02:39:00.008-08:002022-04-12T08:36:29.780-07:00NƠI CHỐN BÌNH YÊN <p><span style="color: #38761d;"> </span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">“Nơi bình yên chim hót”- Câu này hay đến nỗi có nhiều người dùng làm tựa cho phim, cho thơ và cả cho... quảng cáo, nên nó không còn hay như thoạt kỳ thủy.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Nơi bình yên thì người ta hay sống bằng ký ức. Lạ thay, ký ức dù sóng gió thế nào cũng thấy bình yên. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">“Ở lần phẫu thuật thứ hai. Suốt đêm, cứ thỉnh thoảng tôi lại thấy miệng mình có cái ống hút và tôi thì cứ thế hút thêm một chút prosure. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Những lần như vậy, tôi mở mắt, nhìn thấy anh. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Chao ôi, chồng tôi, gương mặt hốc hác, già hẳn đi vì căng thẳng và mất ngủ. Chồng tôi, người đàn ông đã 60 tuổi, chỉ thích bận quần Jean với áo body, kẻ ham chơi và rất có sở trường làm tổn thương người khác, trong cái áo khoác của bệnh viện, chiếc quần giẫm gót, lưng rũ xuống, sắc mặt bơ phờ cứ chốc chốc lại đưa cái ống hút vào miệng vợ để bón từng ngụm sống. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Hồi trước, khi anh nói rằng:" Nếu có kiếp sau, nhất định anh vẫn tìm bằng được em để cưới làm vợ!" Tôi chỉ thấy tủi thân. Đã có lúc tôi từng nghĩ :" Nếu có kiếp sau, em nhất định sẽ tránh xa anh ít nhất 100km!". </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Đã có lúc quá mệt, tôi cứ tưởng: đã yêu anh xong rồi! Thế nhưng khi chìm trong hôn mê, sao tôi vẫn nhận ra lòng bàn tay anh ấm nóng đang nắm chặt tay mình. Giữa đám râu ria lởm chởm, là đôi môi anh rất mềm đang áp vào mắt tôi. Và rồi sau đó, tôi lao xao nghe các bác sỹ gọi tên mình...</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Tôi tự hỏi,“Là anh đã đến để dắt em về với cõi đời này, hay anh đã tìm thấy em ở kiếp sau?”… và nghĩ đến câu Kahil Gabran viết đâu đó mà tôi đọc được: “Cùng bên nhau cả trong ký ức lặng im của Thượng đế”</span></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><span style="font-family: inherit;"><a class="oajrlxb2 g5ia77u1 qu0x051f esr5mh6w e9989ue4 r7d6kgcz rq0escxv nhd2j8a9 nc684nl6 p7hjln8o kvgmc6g5 cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x jb3vyjys rz4wbd8a qt6c0cv9 a8nywdso i1ao9s8h esuyzwwr f1sip0of lzcic4wl gpro0wi8 q66pz984 b1v8xokw" href="https://www.facebook.com/hashtag/ngo%C3%A0ikiatr%E1%BB%9Dir%E1%BA%A5txanh?__eep__=6&__cft__[0]=AZV2CZUhY_z_Q9Zd002tmtsDcRHOQPnRctVN9qxoVuJVCP2YkCvCxO1jUfrPfCkXzNCCMdrs5zgIEXberMAppZjYF1VUvlHc40UpiTNOACJnlg&__tn__=*NK-R" role="link" style="-webkit-tap-highlight-color: transparent; background-color: transparent; border-color: initial; border-style: initial; border-width: 0px; box-sizing: border-box; cursor: pointer; display: inline; font-family: inherit; list-style: none; margin: 0px; outline: none; padding: 0px; text-align: inherit; text-decoration-line: none; touch-action: manipulation;" tabindex="0">#Ngoàikiatrờirấtxanh</a></span></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">*</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgb_sRUWdJo_SwVH8bK0NjQQHgS5tsVKshsAT8fSy3YDyoPSpecwHB0PYqc1hGlnl8qJS9h9pIyD-3-gjXULP-d5OCvZ3iGaqh3H3dMdl0KXwA3FeYf_u4IVVkf25WCyAPHayTNyfKcfsMy_09kFE722YYO72_AP7zEwgm5D57U_HaaPQCSwTrUIUT-uQ=s4032" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em; text-align: center;"><img border="0" data-original-height="3024" data-original-width="4032" height="339" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEgb_sRUWdJo_SwVH8bK0NjQQHgS5tsVKshsAT8fSy3YDyoPSpecwHB0PYqc1hGlnl8qJS9h9pIyD-3-gjXULP-d5OCvZ3iGaqh3H3dMdl0KXwA3FeYf_u4IVVkf25WCyAPHayTNyfKcfsMy_09kFE722YYO72_AP7zEwgm5D57U_HaaPQCSwTrUIUT-uQ=w640-h339" width="640" /></a></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Bây giờ, em ngủ rất ngon. Trong màn đêm tịch mịch hay lúc sương giăng, có lúc nào đó thức giấc, chắc chắn em vẫn thấy chồng mình, người đàn ông ngoài 60, vẫn râu ria lởm chởm, vẫn đôi môi mềm ấm áp vào má em, vẫn giữ bàn tay em nồng ấm. Chỉ có đôi mắt dường như không phải nhìn trần thế mà nhìn về cõi hư vô để “Cùng bên nhau cả trong ký ức lặng im của Thượng đế”.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Hạnh phúc đôi khi chỉ cần lặng im, kể cả lặng im trong nỗi cô đơn đớn đau dịu ngọt.<div class="separator" style="clear: both; font-size: 15px; text-align: center;"><br /></div><span style="font-size: 15px;"><br /></span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-73092499929611326552022-01-28T18:01:00.004-08:002022-04-12T08:37:54.149-07:00 TẾT<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: 15px; white-space: pre-wrap;">Đã từ rất lâu, tôi nói với P. nhà tôi, em à, đến Tết mình kéo cả nhà đi chơi đi, đừng ở nhà mệt lắm. hết tất niên lại đưa ông Táo, đón giao thừa, rồi đưa ông bà, tân niên… Chỉ mỗi chuyện dọn mâm ra rồi dọn mâm vào đã mệt rồi. P. nhà tôi gật.</span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Nhưng miết rồi, Tết vẫn không thể bỏ nhà mà đi được. Mới hay cái lề thói nó cắm rễ sâu đến mức nào.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">P. nhà tôi vẫn lại đi mua gừng, ngào mứt (vì bản thân tôi cũng thấy ăn mứt tẩy trắng rất vô duyên). Rồi thì làm dưa món, thịt bò ngâm… </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Tôi thì chạy lăng xăng, lúc lau cái này, dọn cái nọ, rồi đi tha hoa hòe hoa sói về đặt đầy nhà.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Lúc ôn ổn tí rồi nằm trên salon nhìn nhà mình thấy đẹp, đầy sinh khí. Cũng thinh thích. Nhưng thấy vợ cứ hết làm cái này đến cái khác, đi lại chóng cả mặt, hỏi, em làm chi rứa, để đó đi, anh làm cho. Cổ cười, cái ni để em, anh vừa làm vừa hỏi em còn mệt hơn.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Có lần tôi nhỏ to, em à, làm đơn giản thôi, ăn uống chả bao nhiêu mà mệt quá. P. nhà tôi cười, bảo mệt thì cũng mệt, nhưng nếu anh coi dọn dẹp, trang trí nhà cửa là một niềm vui; em coi nấu nướng bày biện món ăn là sự thú vị; Con cái qua đó nó cũng biết thêm Tết là thế nào; Khách bạn đến chơi; Cả nhà rộn ràng cũng hay chứ anh. Nếu vô resort nằm chườn ườn ra thì đâu phải Tết?</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Tôi hơi ớ ra một lúc. Ừ nhỉ, nếu Tết mà không thế thì sao gọi là Tết?</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times;">Từ đó tôi theo triết lý của P. nhà tôi, nếu làm cái gì mà coi đó là niềm vui thì đều rất nhẹ nhàng.</span><div class="separator" style="clear: both; font-family: inherit; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEiYLseLoJoS8rJOARbpNW5N0_WSLBsYvllJnOeY0P77QsqCiCJjSnuovT9XY1kV-uMEmvg39UXIY6ZI41MnFabVIQlraTp5V0Dvts5a0yzSlmwyifSAV0NoM9YT-mJXrupk14HZzcIWwQFWzljphqRIBWDXqI6_j5JTFoKAbzKCwDpsf4_uG8Xd7NK8Cw=s1456" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1009" data-original-width="1456" height="444" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEiYLseLoJoS8rJOARbpNW5N0_WSLBsYvllJnOeY0P77QsqCiCJjSnuovT9XY1kV-uMEmvg39UXIY6ZI41MnFabVIQlraTp5V0Dvts5a0yzSlmwyifSAV0NoM9YT-mJXrupk14HZzcIWwQFWzljphqRIBWDXqI6_j5JTFoKAbzKCwDpsf4_uG8Xd7NK8Cw=w640-h444" width="640" /></a></div><span style="font-family: inherit;"><br /></span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-25302907989006793362022-01-28T17:56:00.003-08:002022-04-01T01:55:48.239-07:00 SỰ GIẢN DỊ CỦA HẠNH PHÚC<p><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tết cổ truyền, với nhiều nghi thức rườm rà, phải nói là khá mệt. Nhưng tết mang lại sự đầm ấm, không có lúc nào tình thân lại biểu đạt giống như dịp tết. Tất cả mọi người đều trở nên thân thiện vô cùng.</span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Không biết mọi người thế nào, chứ mình thích nhất là thời điểm, khi chuẩn bị hết mọi thứ, nhìn vợ tựa người trên salon hay ngồi xích đu cầm quyển sách đọc, thấy cuộc đời nhẹ nhõm, thanh thoát và rất… đáng yêu.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì sao phải nói là nhìn vợ mà không phải là mình? Là vì, tết vợ là người bận rộn nhất với hàng trăm thứ việc có tên và không tên.</span></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEhEyxjD2kHYwOs1cpZbQF-gRExFB6Gp2HuNDb1dE_vqXeF6GnVZ6T-F3xijg4UYltqPd526A_eHeQsjzvr85r_kX4j30-oMK1TpRSix8fAYvYkC2lOvk4AMTREO_E_J-pW1Aqx7xQ1T8tcRTaerW-gGzczp8_6tIybH4Qcf9K6G4XNYMAokrVxBB9U8bw=s1988" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><img border="0" data-original-height="1491" data-original-width="1988" height="479" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEhEyxjD2kHYwOs1cpZbQF-gRExFB6Gp2HuNDb1dE_vqXeF6GnVZ6T-F3xijg4UYltqPd526A_eHeQsjzvr85r_kX4j30-oMK1TpRSix8fAYvYkC2lOvk4AMTREO_E_J-pW1Aqx7xQ1T8tcRTaerW-gGzczp8_6tIybH4Qcf9K6G4XNYMAokrVxBB9U8bw=w640-h479" width="640" /></span></a></div><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình rất lấy làm buồn cười khi trên mạng ca ngợi một “soái ca rửa bát” hay một người đàn ông vào bếp mang tạp dề nấu cơm… Đối với mình, nó quá bình thường.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hồi mới vô Đà Nẵng, tầm 10h mình thường ra chợ Hàn (sát cơ quan) mua thức ăn, rồi về gửi vào tủ lạnh cơ quan để hết giờ mang về. Chị Nhung văn thư cứ mở tủ lại hỏi, đứa mô đi chợ đây bây. Mấy đứa nhỏ nói, sếp đó chị. Chị Nhung không tin. Bảo, sếp có mà đi chợ. Nhưng rồi cuối cùng chị cũng biết. Có hôm mở tủ chưa thấy gì chị lại hỏi, sao sếp bận chi mà chưa đi chợ bây. Rất vui.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Là vì, vợ mình làm truyền hình, theo việc khó mà về sớm nên bữa trưa mình thường là người đi chợ, nấu cơm, dọn ra, ba con chờ mẹ về mới ăn. Ăn xong lại giục vợ lên nghỉ (vợ mình hay bị choáng nên buổi trưa không nằm yên được tí là chiều rất oải). Anh trai và em gái thường dọn bàn và rửa bát sau bữa cơm. Những năm anh em đi học xa thì là ba. “Mau lên nghỉ đi, để anh, loáng cái là xong ấy mà!”- mình hay giục vì vợ hay tần ngần.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đó là trưa, còn chiều thì vợ lo hết, mình hay đi bù khú (lắm lúc vợ cũng giận lắm). Nhưng mà những lúc ở nhà hoặc về sớm, thì nhất định nấu nước lá thơm ngâm chân cho vợ (việc này hay làm hơn khi con gái đi học xa, vì thường là con gái làm, mà con đi học xa thì mình lại ít đi nhậu). Có người thấy thế hơi kỳ, có người lại thấy như chuyện không tưởng, nhưng mà nó là thế.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lúc mình ngồi dưới nền nắn nắn bàn chân rất xinh của vợ, vợ lại mân mê nhổ tóc bạc cho mình, cảm giác bình an lắm. Có lúc vợ phải nhắc, nước nguội rồi anh, được rồi. Mình mới sực nhớ, ngẩng lên cười rất chi là hiền. Đến nỗi vợ nhất thiết phải thơm một cái.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tết thì nhận việc đi mua hoa. Về nhà thì cứ loanh quanh, vợ đi đâu đi theo sau lưng mà chẳng biết làm gì, nghe vợ nhờ lấy cái này cái nọ là mừng lắm. Nhưng cũng có vài việc tự làm được, như việc thái cây chuối hột để làm món nộm da trâu.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Ở quê mình làm thịt trâu lấy da luộc, thái rồi phơi khô để dành. Có việc thì lấy ra, rang lên, thái cây chuối hột, cho thêm lá nén (ném) bóp lên, gọi là thấu da trâu. Thấu là gỏi. Đến bây giờ vẫn thích món đó. (Quê vợ mình không làm món này). Món này mình gọi là món ký ức. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tết, vợ mua áo mới cho. Đến đêm 30, kêu, mặc áo vô coi nào. Mình mặc vô. Vợ bảo, cũng được đó chơ, đẹp. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có năm mình bảo, có vẻ như cái áo này nó hơi trẻ. Vợ vừa sửa cổ áo vừa nói, ôi trời, hóa ra con người này cũng đã biết già rồi. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Những lúc đó mình, một thằng râu ria, mặt khó đăm đăm, thấy sống mũi cay cay, mắt ậng nước. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình gọi đó là hạnh phúc!</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-76652730219596563592022-01-28T17:53:00.008-08:002022-04-01T01:54:47.454-07:00 LỬA ẤM<p><span style="background-color: white; color: #050505; white-space: pre-wrap;"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thưở nhỏ, ba đi vắng, mạ ở nhà một mình vất vả vô cùng tận nên làm được gì phụ mạ là làm. Mình là anh của một đàn em.</span></span></p><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thời đó cả làng uống nước sông Kiến Giang. Nhà cách xa sông, hai đứa lớn nhất hai đầu cái đòn gánh có cái thùng ở giữa xuống bến lấy nước. Đầu tiên hai đứa nửa thùng, lớn lên xí, hai phân ba thùng, rồi đầy thùng.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lớn lên tí nữa thì mình tự gánh hai đầu hai thùng nhưng cũng bắt đầu từ một phần ba thùng nước.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Gánh nước là thước đo sự trưởng thành của anh em mình.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đến khi gánh được hai thùng đầy. Mình đã lớn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đến bữa nấu cơm, rất hiếm củi, chủ yếu đun bằng rơm rạ nên mạ bày trong một nồi phải nấu được cả cơm cả cháo. Vì em nhỏ ăn cháo.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Muốn thế thì khi cơm sôi, bắc nghiêng nồi lại, gạt sắn ra một bên (cơm độn sắn nên cho khá nhiều nước) rồi lấy đũa đánh góc có nhiều gạo. Đánh một lúc phải để nghiêng nồi thế mà đun lửa rơm cho đến chín. Phía gạo nhiều sẽ thành cháo.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bữa mua được con cá trê dành nấu cháo cho em. Muốn một con cá nấu nhiều bữa thì cắt phần đuôi nấu trước, phần còn lại vẫn để con cá vào chậu đậy lại, cá trê vẫn sống như thường. Bữa sau lại cắt khúc kế tiếp (chưa đến ruột). Sau cùng mới là phần đầu. (Vì sợ luộc ra thì anh chị thèm quá lén ăn hết phần em).</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cái nghèo, cái đói ngấm vào căn cốt, có nhiều thói quen đến giờ vẫn không bỏ được.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình không bao giờ ra quán uống cà phê, ăn sáng. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Buổi sáng ngồi đọc báo, uống trà. Thường thì không ăn, nhưng nếu đêm trước nhậu, sáng ra đói thì lấy cơm nguội ra chiên hoặc nấu thành cháo, ăn với nước mắm.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thức ăn còn thừa cứ tiếc, không bao giờ đổ, bỏ tủ lạnh. Có thứ không ăn tiếp nữa nhưng chờ hư mới chịu đổ.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cá, thịt ăn còn xay ra làm ruốc bông. Đôi khi cũng chẳng ăn, lâu quá lại đổ.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhà nhất định duy trì bữa cơm, người này bận, người kia nấu, không gọi đồ ăn ngoài. Bếp nhất định phải “đỏ lửa”. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nói chung, cái thói quen không hề hay nhưng khó bỏ.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thói quen làm hai đứa con cũng quen luôn. Đi học xa, không ăn ngoài, đi chợ, nấu cơm cho đến khi ra trường. Con sang học sau đại học ở nước ngoài cũng tự nấu ăn, ngày nào mẹ cũng skype hỏi nấu món gì.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEhRmonuH6CH0fPGZUgvBDpCua3ir95fAXWK6kWy70XZfCb3l_Y4GBByrmihTesfniiggLzwJl0dXFBD2JNlWbu5pTxDOP75OhUbKOM1ZCOlNlme-zLMsn0274IJ-C5B3O_xx0g3FNRuRehnT5CnH_3J68pWKUsDKPwl-MzJVFzvGCLkFkKj3M7xT4qqxQ=s960" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><img border="0" data-original-height="695" data-original-width="960" height="464" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/a/AVvXsEhRmonuH6CH0fPGZUgvBDpCua3ir95fAXWK6kWy70XZfCb3l_Y4GBByrmihTesfniiggLzwJl0dXFBD2JNlWbu5pTxDOP75OhUbKOM1ZCOlNlme-zLMsn0274IJ-C5B3O_xx0g3FNRuRehnT5CnH_3J68pWKUsDKPwl-MzJVFzvGCLkFkKj3M7xT4qqxQ=w640-h464" width="640" /></span></a></div><span style="font-family: times; font-size: medium;"> Bên góc bếp nhà ba mạ ở TP Đồng Hới.<br /></span><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;"><br /></span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Hồi trước, khi ra Hà Nội, mình vận động ba mạ về sống ở Đồng Hới cho gần các em. Ba mạ vẫn để một góc làm cái bếp củi. Sáng, mạ lui cui đun nước, pha trà, ba đi bộ về thì hai ông bà ngồi uống. </span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Trưa, chiều, ba nhóm lửa, mạ nấu cơm.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nói nấu bếp ga cho nhanh, mạ nói nấu bếp củi ngon hơn. Ba nói, nước mạ nấu bếp củi pha trà thơm hơn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Bọn mình bảo ba mạ bảo thủ. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng mà…</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có bếp củi, người trong nhà ngồi bên nhau nhiều hơn.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lửa ấm.</span></div></div><div class="cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql o9v6fnle ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">***</span></div><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-65188215257267536182021-06-22T07:35:00.003-07:002022-04-01T01:46:32.767-07:00CHA KHÔNG HOÀN HẢO NHƯNG CHA VẪN YÊU THƯƠNG CÁC CON THEO CÁCH HOÀN HẢO NHẤT <p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: arial; font-size: medium; white-space: pre-wrap;">"Cha không nói với tôi phải sống như thế nào, cha sống và để tôi chứng kiến điều đó"- Clarence Budington Kelland nói như thế và không cần chứng minh, ba tôi cũng là người như thế.</span></p><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cách sống của ba tôi thấm vào tôi một cách tự nhiên, nghĩa là, cho dù không dạy, tôi cũng học được từ ông rất nhiều, chỉ có một điều mà tôi học mãi vẫn chưa được, vì thế vẫn tiếp tục học, học cho đến khi tôi có thể… già hơn ba tôi (ông mất năm 86 tuổi). Điều đó sẽ kể phần sau.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">*</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi thích câu của Vỹ Kiệt: “Có nhiều người không tin siêu anh hùng có thật, vì là họ chưa gặp cha tôi thôi”. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Nếu kể từ năm 18 tuổi, khi ba tôi được cài cắm làm lý trưởng để chuẩn bị cướp chính quyền, tiếp đó làm lãnh đạo ngay và cứ thăng tiến cho đến khi về hưu, có thể nói đời ông chủ yếu làm “quan”, nhưng những người dưới quyền ba tôi vẫn chưa từng thấy ông nói nặng lời với ai.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Anh em tôi rất giống ba nên đi đâu cũng có người nhận ra. Tôi thích nhất là khi biết con ba tôi thì họ đều ồ lên. </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi đi xin việc, hồ sơ nộp phòng tổ chức, đến khi đi làm rồi, ba tôi đến thăm, sếp tôi (là lính cũa của ba) mới biết, ông nói: “Vậy thì tôi nhận đúng người rồi!”.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Với con cái, câu nặng nhất của ông là “Con làm thế, ba không đồng ý đâu nha”. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Công tác xa, nhưng ba hay gửi sách về cho tôi, vẫn nhớ câu ông ghi trên trang nhất cuốn tiểu thuyết Xi măng: "Đọc sách ba khuyến khích, nhưng không chỉ ngồi đọc sách mà thôi". </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Ba mạ tôi không được sống bên cạnh nhau nhiều, thời chiến, ba tôi đi biền biệt. Sau này về hưu, ông bà quấn quýt bên nhau. Ba tôi đi đâu đều có mạ theo sau, mạ tôi đi đâu cũng có ông đi cùng. Ông đi đâu một ngày là bà quay quắt, bà đi đâu một ngày, ông đứng ngồi không yên.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Mỗi khi mạ tôi giận điều gì đó, ông đều nhẹ nhàng: "Mạ Thịnh (mạ của thằng Thịnh) giận à?".</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Riêng chừng đó thôi, ba đã là một siêu anh hùng.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">*</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi không học được ba điều đó.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi thẳng tuột, không khôn khéo, bực lên là nói. Ngoài 30 tuổi, làm sếp nho nhỏ (thư ký tòa soạn kiêm trưởng phòng phóng viên) mà nhiều lần đuổi lính ra khỏi cơ quan. Dù hôm sau rủ nó đi uống bia nhưng như thế vẫn không phải với họ. Họ cho dù là lính mình nhưng lại là chủ của một gia đình, là người chồng, người vợ, người bố, người mẹ, đôi khi còn là niềm tự hào của dòng họ họ. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cái này tôi biết mà không sửa được. Có lẽ nó bị ảnh hưởng từ thời kỳ ở quân đội. Ra lệnh là phải chấp hành.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Khi có con, tôi thấy, với tính cách này, có lẽ tôi dạy con thật khó. Chúng nó nhìn mình mà học thì còn nguy hơn.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cho nên tôi đã sửa sai bằng cách giành tất cả tình yêu thương cho chúng nó. Yêu thương theo cách không cưng chiều.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">À, mà hình như, tôi cũng chưa từng nặng lời với con.</div><div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><br /></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"> <div class="separator" style="clear: both; text-align: center;"><a href="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEfwsK2pd_vNUsYCcYIx_NsnwGfakXm12aUbqj4bkwPlLGAE31DQdupX1MaT1brS_CDEVf_f5BFx2OEKx-jUQSp1lgq7_VVr64pbV7HKUIr47ig_fyMKcFHQ5blnvyCcd8IDkTudPmYX80/s1552/196505531_4131009013653387_2369962572015709353_n.jpg" style="margin-left: 1em; margin-right: 1em;"><img border="0" data-original-height="1552" data-original-width="1080" height="400" src="https://blogger.googleusercontent.com/img/b/R29vZ2xl/AVvXsEjEfwsK2pd_vNUsYCcYIx_NsnwGfakXm12aUbqj4bkwPlLGAE31DQdupX1MaT1brS_CDEVf_f5BFx2OEKx-jUQSp1lgq7_VVr64pbV7HKUIr47ig_fyMKcFHQ5blnvyCcd8IDkTudPmYX80/w279-h400/196505531_4131009013653387_2369962572015709353_n.jpg" width="279" /></a></div><br /></div> <br /><div dir="auto" style="font-family: inherit;"><br /></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Từ nhỏ, tôi luôn coi trọng cá tính mỗi đứa. Lớn lên, tôi chỉ nói mỗi câu: “Con nên làm việc mình thích”. Thế thôi. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Anh cả nhà tôi đi làm bao lâu rồi sếp nó, trong câu chuyện tình cờ, mới biết nó là con mẹ nó, mẹ nó là bạn học chính trị với ông (sếp) và mẹ nó là vợ… của tôi. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Đến khi nó không thích làm đó nữa, ổng gọi điện nhờ khuyên, tôi trả lời: “Để nó làm việc nó thích”.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Gái út còn cá tính hơn. Nó quan niệm, với công việc, chuyện ai người nấy biết.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Nghĩ cho cùng, tôi chẳng dạy gì được chúng nó. </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Làm cha thật khó. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Nhưng mà các con, cha không hoàn hảo nhưng cha vẫn yêu thương các con theo cách hoàn hảo nhất.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">NGUYỄN THẾ THỊNH</div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-22555233935049123692021-05-28T01:51:00.003-07:002022-04-01T02:01:46.674-07:00 HỌC CÁCH BỎ TRỐNG<p><span style="background-color: white; color: #050505; font-family: times; font-size: medium; white-space: pre-wrap;">Mấy hôm rồi, do lục tài liệu làm sách, mới thấy có một folder lưu các bài viết về mình, bài lâu nhất là từ thời học sinh phổ thông, của một bạn học (chụp lại), gần nhất là của một cô sinh viên.</span></p><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Đưa lên fb mấy chuyện không phải khoe mẽ gì đâu, giờ khoe cũng chẳng để làm gì.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vả lại, mình biết, lý do mình cho rằng mình khác biệt và giỏi giang hơn người khác chính là vì đâu đó trong sâu thẳm vẫn có cảm giác mình thua kém người khác. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">“Vì tự ti nên lòng tự tôn mới tồn tại trong mỗi con người”- Không nhớ chính xác là ai đã nói câu này, nhưng hay.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tuy nhiên, những bài biết đó là những kỷ niệm vui. Và nói thật, có chút tự hào, vì mình đã có gì đó để người khác viết, viết tự nhiên, không vì gì cả. Nếu mình sống nhạt thì họ có cố viết cũng không ra. </span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Có nhiều người không thích đọc những bài đại loại thế, tùy họ thôi. Người luôn nhìn thấy cái không tốt của người khác, tìm cái không tốt để chê là những người bất hạnh nhất! Thật đấy!</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhiều người cho rằng sẽ có hạnh phúc lâu dài sau khi đạt được những cái mình ao ước, không phải vậy đâu.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Sau khi đạt được tất cả, chính là lúc trống trải nhất, là vì không còn gì để ao ước. Bất hạnh bắt đầu sinh ra từ đó.</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Vì thế, mình luôn tận hưởng quá trình cố gắng của mình, kể cả một lời nhận xét thiện chí dù là nhỏ nhất.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình rất thích lời nhận xét của cô mình, Trần Thùy Mai: “Sau nhiều năm, những gì Thịnh viết, những gì Thịnh làm, đã chứng minh điểm 11 của cô là hoàn toàn chính xác. Vì, phải có điểm vượt khung cho một con người vượt khung”. </span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình cũng thích cách quan sát và lời nhận xét của thầy Hà Văn Thịnh, là mỗi khi nhắc đến thầy cô mình đều nói đủ cả họ và tên. Nói cái gì với thầy cô mình đều đứng lên.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng cũng thích cách bạn học đại học quan sát: “Khi có đội bóng đá, mọi người ngã ngữa ra rằng hắn bắt gôn rất tài và rất liều mạng”. Và, “Trong lớp, hắn không có đối thủ, ấy vậy mà hắn nhác học đấy!”</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cũng thích mấy đứa sinh viên nữ: “Sao bọn họ không viết thầy bị gạ tình mà viết thầy gạ tình?”</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Rồi cũng thích cô đồng nghiệp:” Mấy năm làm việc với Bọ ở Hà Nội, em có cảm giác bọ bị lãnh cảm” (Là cô ấy nói mình không quan tâm đến phụ nữ).</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">*</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Điểm yếu nhất của mình là dễ bị tổn thương. Mọi người hay khuyện, kệ họ. Nhưng mình không kệ được khi có những người nói không đúng về mình. Đó là cái dở.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Điểm yếu thứ hai là chơi với bạn bè rất chung thủy nhưng nếu ai đó làm tổn thương, nhất là tổn thương đến tình cảm vợ chồng mình thì mình cắt cái bụp, không giao du. Cho dù xin lỗi mình cũng không chấp nhận. Trong cuộc đời hình như đã có 2 người.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Lại nữa, mình luôn tìm cách lấp đầy chỗ trống, nhưng không biết rằng, sự hoàn thiện lại nằm trong sự trống trải đó.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Cũng mấy hôm rồi làm tài liệu nên mở ảnh cũ ra coi. Thấy mình từng có chiếc đồng hồ rất đẹp, chiếc kính rất ngầu, chiếc áo rất đỉnh, điện thoại rất xịn… nhưng không biết nó đã ở đâu.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Chắc chắn là đã cho đứa nào đó. Không nhớ cho ai là dở nhưng mà cũng hay, nghĩa là từ trong tâm thức, vô thức, mình đã tạo ra chỗ trống. Nhưng mình đã không đánh giá hết về tầm quan trọng của nó. Không biết không có khoảng trống thì cây không lớn được.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Mình phải học cách bỏ trống. </span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhưng nhất định không bỏ trống bạn bè.</span></div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">"Đêm nhớ về SG</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Thấy bạn bè thèm ngồi bên nhau</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Nhắc chuyện người chuyện đời thương đau</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">Tình chia trong đêm sầu ..."</span></div><div dir="auto"><span style="font-family: times; font-size: medium;">(Trầm Tử Thiêng)</span></div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-84005587454963943602021-05-23T00:14:00.004-07:002021-05-23T00:14:42.015-07:00<p><span style="font-size: medium;"><b style="background-color: #eeeeee;"> <span style="color: #050505; font-family: inherit; white-space: pre-wrap;">"SỐNG VÀ CỨ THẾ, ĐẾN CÙNG…"</span></b></span></p><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">***</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cũng con người đó nhưng trong mắt mỗi người đều có những chân dung khác nhau. Lẽ thường.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Còn tôi thì, như thầy Hà Văn Thịnh, người viết bài này, khuyên, "Hãy sống, sống và cứ thế/ Sống và cứ thế, đến cùng..."</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Thầy, một con người thảng hoặc mới xuất hiện trên đời, một kỳ nhân xứ Nghệ, cũng từng "SỐNG VÀ CỨ THẾ, ĐẾN CÙNG…" cho đến cả lúc này, lúc thầy đã đi xa.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">***</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi biết Nguyễn Thế Thịnh lần đầu tiên khi đến nhà một người bạn mà tôi rất quý trọng: Trần Ngọc Nam, lúc đó ở khu tập thể của trường Đại học tổng hợp Huế. Nam cũng là dân Tổng hợp (Đại học tổng hợp Hà Nội). Nam có đôi mắt sáng rực, sáng đến độ, sau này, nhiều khi tôi tự hỏi mắt hắn và mắt Nguyễn Thế Thịnh, của ai lấp lánh hơn, kẻ nào tinh quái hơn? </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi và Nam khoái nhau ở một cái điểm chung thôi: Cả hai học trong nước, chả biết cờ vua là gì, nhưng vì bực cái lối ngạo mạn, hợm hĩnh của mấy lão học từ Nga về nên quyết học chơi cờ vua để, lần lượt đánh bại “chúng nó”, từng tên một.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Đang ngồi nhấm nháp ly rượu thì nghe thấy tiếng cười nói. Rồi mấy sinh viên xuất hiện. Nam nói với tôi: “Phương, con em mình và bạn trai nó”. Tôi nhìn ra và, hắn cũng nhìn tôi chằm chằm nhưng chỉ một thoáng thôi. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Hình như tôi đã hơi giật mình (hay rùng mình?) trước cái nhìn nỏ giống sinh viên, vì ít có sinh viên nào dám nhìn thầy theo kiểu đó. Tôi có cảm giác mình đang bị lột trần trước mắt hắn; nhưng, tất nhiên, tôi lấy lại ngay tính tự tin (vì có một cô gái đã từng khen tôi đẹp hơn khi… không mặc áo!).</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Nhưng, có lẽ ánh mắt làm tôi ngạc nhiên hơn là của Phương– bạn học, và, bây giờ vẫn đang là vợ hắn. Cái cách nhìn của Phương đối với Thế Thịnh, tôi “đọc” thấy cả một rừng… đắm đuối.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cái ánh mắt đó của Thế Thịnh và, Phương, ám ảnh tôi cho đến tận bây giờ. Sự tinh quái, sắc sảo, chế ngự, lấn lướt… vẫn giống như thuở nào. Chỉ có một điều khác với tôi nghĩ, hắn – Nguyễn Thế Thịnh, là kẻ giống sinh viên nhất trong cách đối xử với cô, thầy, bất kể lúc nào; tức là tính cả lúc này, sau hơn 30 năm đã trôi qua…</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">*</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cái lần “gặp” mơ mơ, tỉnh tỉnh ấy, theo cách nói của dân Nghệ quê tôi là chỉ nhìn mà chưa chộ. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Phải 15 năm sau, vì có việc phải hỏi báo Thanh Niên (nơi tôi đã đăng khoảng vài chục bài viết), tôi vào Đà Nẵng, tìm đến Văn phòng đại diện miền Trung đóng ở đường Bạch Đằng. Cô nhân viên văn phòng hỏi có hẹn trước không. Tôi trả lời là không, chỉ cần nhắn tên Hà Văn Thịnh là có thể có “hồi âm”.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Ít phút sau, Nguyễn Thế Thịnh xuống đón, mời tôi lên và gọi tôi là… thầy! </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi hơi bị choáng vì chẳng hề dạy hắn tiết học nào, tuổi thì gần bằng nhau (vì hắn làm sinh viên sau khi ở quân ngũ 8 năm). </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">“Choáng” hơn nữa là tôi phát hiện ra rằng Nguyễn Thế Thịnh có cách xưng hô khi nói chuyện “lạ” lắm. Những cựu sinh viên khác khi nói với ai đó về thầy, cô; thường chỉ nói là thầy Xớn, thầy Dũng, cô Lộc…; riêng với Nguyễn Thế Thịnh thì lúc nào cũng là thầy Nguyễn Xớn, thầy Nguyễn Hồng Dũng, cô Nguyễn Thị Mỹ Lộc… </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Cách gọi đó mênh mông nhiều nghĩa lắm: Nó vừa toát lên cái mức cao của sự quý trọng, lại vừa ẩn chứa sự hiểu biết, thân tình như thể mặc định với người nghe rằng, đối với thầy, cô ấy, tôi hiểu rõ mà… Có lẽ, đó là cách gọi – chỉ định, riêng của Nguyễn Thế Thịnh làm cho người nghe dường như “nghe” được thanh âm hơi thở của mình…</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Thế là, hai “thầy trò” mở một chai rượu, nói như ai cũng biết rõ chân trời, góc bể. Vui lên, tôi hỏi, có nghe mọi người đọc hai câu “Thứ nhất là động Phong Nha/ Thứ nhì Thế Thịnh, thứ ba Thế Tường”? </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Thế Thịnh cười: Hình như thầy nhầm đó thầy, em lại nghe họ đọc: “Thứ nhì là động Phong Nha, thứ nhất Thế Thịnh, thứ ba Thế Tường”. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi shock thật sự vì ngạo như tôi cũng thua. Tôi thường nói với sinh viên rằng, các em hãy tin là tôi thuộc lòng mọi sự kiện, năm tháng quan trọng của lịch sử thế giới, lịch sử VN; tôi có thể vẽ trầm bản đồ bất kỳ nước nào với 20 địa danh chính xác mỗi nước; thậm chí, có người bảo tôi là tự điển biết đi…Tất nhiên, đó là những lời chém gió có không ít ảo ảnh của sự ngông cuồng; nhưng, thú thật, “thứ nhì là động Phong Nha” thì quả là đỉnh cao của của trí tưởng tượng về mọi sự thậm ngôn trong cõi chơi này.</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Sau, tôi tìm hiểu mới biết là Dân Bọ truyền tụng câu ca trên để ca ngợi hai nhà báo nổi tiếng của Quảng Bình mà họ đặt lòng tin, thời ấy.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Chia tay, Thế Thịnh tặng tôi một chai rượu ngoại. Đó là lần đầu tiên trong đời tôi được một cựu sinh viên không do mình dạy (và sinh viên đó có đi dạy) tặng rượu ngon!</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Sau này, mỗi lần có dịp, khi tôi hỏi ai đó về Thế Thịnh đều có cái chung trong nhận xét: Một người rất khôn và ngoan, đối xử với thầy cô, anh em, bạn bè có trước, có sau, thông minh, hóm hỉnh ít ai bì…</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Những ai đã tiếp xúc với giới nhà văn, nhà báo đều hiểu mang máng cách dùng từ lấp lửng của “người ta”: khôn, khôn ngoan, khôn và ngoan, thông minh, rất khôn, rất được về tư duy…; tóm lại là có cả một rừng ngôn từ chập choạng, hiểu cho đúng, cho đủ cũng gần khó bằng việc đo, đếm lòng dạ con người.</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Dĩ nhiên, để khỏi lạc lối, lẫn lầm trong cái mê cung đa nghĩa của ngôn từ, tôi nghĩ, chỉ cần mình tự nghĩ, hiểu đúng là đủ. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Một lần, trong một cuộc nhậu, tình cờ tôi nói với cả bàn (gần chục người) rằng thầy Dũng sắp bảo vệ luận án tiến sĩ, rất đáng nâng ly chúc mừng. Vậy là sau khi ly chén va vào nhau lập bập, bia ngung nghiêng như thuyền gặp sóng lớn, tôi nghe thấy tiếng loạt soạt dưới gầm bàn rồi, thấy Thế Thịnh cầm lên chiếc phong bì, cầm bằng hai tay, đứng lên, đưa và nói với Nguyễn Hồng Dũng: “Thầy, em có chút gọi là, coi như em cùng góp gió để mai mốt thầy mời các cô, thầy một bữa liên hoan mừng thành công”. </div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Lần này thì tôi hơi bị hoa mắt chút chút vì không nghĩ cựu sinh viên ra trường ba chục năm rồi mà vẫn chân tình và lễ phép đến thế. (Nguyễn Hồng Dũng về công tác tại Đại học tổng hợp Huế muộn hơn tôi nhiều. Tôi chắc Nguyễn Hồng Dũng ít tuổi hơn Nguyễn Thế Thịnh, nhưng không chắc Dũng có dạy Thịnh tiết nào không?)</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">*</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Đôi khi, tôi suy nghĩ vẩn vơ rằng có lẽ cái chữ thế trong Thế Thịnh cũng đa dạng và tiềm tàng nhiều năng lực như là… hắn? </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Nó là sự trả lời dứt khoát của Ngô Thì Nhậm với mọi Đặng Trần Thường trong cuộc đời này, gặp thời thế, thế thời phải thế. Nó là ngầm định rằng chẳng ai đủ khả năng sáng hơn, lấp lánh hơn và hấp dẫn hơn hắn, có thể thế vị thế của hắn trong một cuộc vui, cho đến tận giây phút… đã tàn. Sự nhẹ nhõm và đồng cảm đem đến cho tất cả mọi người là điều chẳng dễ bao giờ. Nó như là một sự khẳng định phải thế, như thế khi rất nhiều người đọc những dòng viết, trang viết của hắn; tâm đắc, cảm phục, thích thú bởi những bất ngờ, những sáng tạo nhẹ nhàng, những châm chích mềm như nước chảy mà có thể làm mẻ mòn cả đá, làm lở, bồi cả một bờ sông; tỉ như đến thành phố Tam Kỳ, mới ngộ được tứ kỳ! </div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">*</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Tôi không dạy Nguyễn Thế Thịnh, không gặp Nguyễn Thế Thịnh nhiều, không thân với Nguyễn Thế Thịnh như vài người khác… nhưng sao tôi lại phải mất công ngồi “luận” về hắn? Có lẽ chỉ vì, tôi có cảm giác, hắn biết tôi!</div></div><div class="o9v6fnle cxmmr5t8 oygrvhab hcukyx3x c1et5uql ii04i59q" style="background-color: white; color: #050505; font-family: "Segoe UI Historic", "Segoe UI", Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 15px; margin: 0.5em 0px 0px; overflow-wrap: break-word; white-space: pre-wrap;"><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Và, nó, cái chữ thế ấy - rất nhiều lần, tôi nghĩ giống với câu thơ của Raxun Gamzatov: Hãy sống, sống và cứ thế/ Sống và cứ thế, đến cùng…</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">***</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">Huế, tháng 10.2015</div><div dir="auto" style="font-family: inherit;">HÀ VĂN THỊNH</div></div>Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0tag:blogger.com,1999:blog-6900576688281031954.post-67245606462116716132019-08-08T17:01:00.001-07:002019-08-08T17:01:28.590-07:00THỨC TỈNH<div style="background-color: white; color: #1c1e21; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px;">
Hôm qua đọc thấy mấy cái tin buồn: Một cháu bé bị bỏ quên đến chết trên xe đưa đón của trường Quốc tế; một cháu bé khác bị người tu hành lạm dụng và bạo hành dã man khi tham gia một khóa tu; một cô giáo đội đơn quỳ trước sân cơ quan công quyền…</div>
<div style="background-color: white; color: #1c1e21; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Mấy việc trên sẽ không xẩy ra khi đất nước có một nền giáo dục đủ tốt, có thể chỉ cần tốt bằng một phần mười so với những gì khoa trương trong các khẩu hiệu: Trường chuẩn Quốc gia, Tất cả vì học sinh thân yêu, Dạy tốt học tốt<span class="text_exposed_show" style="display: inline; font-family: inherit;">, Tiên học lễ hậu học văn, Hiền tài là nguyên khí Quốc gia…vân vân.</span></div>
<div class="text_exposed_show" style="background-color: white; color: #1c1e21; display: inline; font-family: Helvetica, Arial, sans-serif; font-size: 14px;">
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px;">
Khi một Quốc gia mà giáo dục phổ thông và chăm sóc y tế là mảnh đất màu mỡ cho người đua nhau ta kinh doanh kiếm tiền thì khó có thể gọi là ưu việt.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Nhưng chúng ta không trách người kinh doanh. Là vì do Nhà nước làm không tốt nên họ mới làm. Chỉ trách người làm không có lương tâm.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Một trường Quốc tế mà không biết học sinh vì sao không có mặt ở lớp và nại lý do “vì cô giáo phụ trách việc đó nghỉ” rồi để học sinh chết trên xe thì quái đản, quái thai, quái vật thật.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Hồi mới nghe mấy bác sĩ bỏ bệnh viện công ra bệnh viện tư làm việc, thấy hay, vài tháng sau lại nghe họ tháo chạy khỏi bệnh viện tư vì lý do bị giao chỉ tiêu người bệnh. Để đủ chỉ tiêu thì được tập huấn… nuôi bệnh. Nuôi bệnh là sao? Là chữa đừng khỏi, chữa sao để bệnh nhân quay lại. Thật là lũ quái vật chứ đâu phải con người?</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Quốc gia này phải thức tỉnh ra. Đừng mê muội vì những điều không có nhưng tự mình dựng lên, nói dối thành quen, như thật, tưởng thật.<br />
Một Quốc gia mà đến chốn tu thiền cũng không yên. Có vẻ như bọn phản động Việt Tân có mặt khắp nơi. Thật bất an.<br />
*<br />
Và chúng ta cũng nên thức tỉnh.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Tôi không ám chỉ trường hợp gia đình cháu học sinh trường Phổ thông liên cấp quốc tế Gateway nói trên mà thấy trong thực tế có nhiều chuyện chưa thật phải.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Một ông bố bà mẹ học ở trường làng, vào đại học, đi làm việc, trằn lưng ra để đóng học phí cho con học trường quốc tế mỗi tháng hơn cả lương hai vợ chồng cộng lại. Thấy khát vọng và kỳ vọng của con người thật là to lớn. Bái phục!</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Nhưng mà, theo thiển nghĩ của tôi, học gì thì học, học đâu thì học, chúng ta chỉ thành công, nền giáo dục chỉ thành công, con cái chỉ thành công khi mẹ về già con biết cõng mẹ đi chơi.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Thế giới rồi sẽ không còn quá cần người làm ra tiền mà cần nhiều người sửa lỗi cho những hệ lụy từ tiền. Họ không cần thiên tài mới sửa được lỗi, mà cần làm người bình thường, sống tốt. Mọi người đều sống tốt thì mới sửa được quá nhiều lỗi do tiền nhân gây ra.</div>
<div style="font-family: inherit; margin-bottom: 6px; margin-top: 6px;">
Thiên hạ đang ngày một thiếu đi người bình thường.</div>
</div>
Nguyễn Thế Thịnhhttp://www.blogger.com/profile/10268260921085322790noreply@blogger.com0