Thứ Tư, 4 tháng 2, 2015

Truyền kỳ người đi xe đạp

Ngày xửa ngày xưa, có một người thu nhập vừa phải, đẹp trai vừa phải nhưng có tính ưa người ta chú ý đến mình. Thấy người ta đi mô tô anh cũng mua mô tô, thấy người ta mua ô tô anh cũng mua ô tô…Nhưng rồi anh chợt nhận ra, dù anh đi mô tô hay ô tô thì ra đường cũng chẳng ai nhìn anh vì những thứ anh mua đều ở mức vừa phải, không có gì nổi bật.
Một hôm anh nằm ngủ, thấy Bụt hiện về, bảo: Con có muốn ra đường ai cũng ngước nhìn không? Anh gật đầu lia lịa. Bụt ghé tai anh thì thầm mấy câu bla bla….. Đoạn biến mất.
Sáng ra, anh lên lầu vác chiếc xe đạp của con trai hồi học phổ thông định cất làm kỷ niệm xuống, bôi dầu mỡ, bơm bánh xe…Mặc bộ áo quần bụi phủi, quàng thêm cái khăn, đeo thêm chiếc kính đen như Bụt bày rồi đạp xe đi làm…
Quả như lời bụt nói, anh đạp xe đến đâu người ta cũng ngoái nhìn. Anh lấy làm đắc ý lắm.
Đêm đó, Bụt lại hiện về, hỏi: Con biết vì sao người ta nhìn con không? Anh thật thà: Dạ không biết nhưng cứ thấy họ nhìn con sướng lắm.
Bụt hiền lành nói: Họ nhìn con vì thấy con chẳng giống ai, chiếc xe thì như đồ đồng nát (đã thế trước giỏ xe còn đeo cái khóa), áo quần thì bụi phủi, trời chưa nắng đã đeo kính đen, chưa lạnh đã quàng khăn… thế mà cứ tưởng người ta hâm mộ mình. Con bị bệnh như bệnh của đa phần người Việt Nam thường mắc, HOANG TƯỞNG!
Nói xong thì biến mất.
THE END

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét