Thứ Hai, 10 tháng 7, 2023

 THÁI ĐỘ "NÂU LẮC"

Hôm nọ, đọc trang của ông bạn đồng môn Văn Công Hùng.
Đúng ra, phải gọi lão là tiền bối, vì lão khóa 1 mà tôi khóa 6 lận. Nhưng mà, nếu không nhập ngũ, thuận theo tự nhiên, tôi đã học khóa 0 (ý là trước lão một khóa), vậy, lão phải gọi tôi là tiền bối.
Diễn giải gay gắt thế là vì sợ nhiều người hỏi, ông tuổi gì 😛
Bỏ đi. Cuối bài nhắc lại cho rõ.
Đang nói về chuyện lão điểm tin.
Hôm đó có chuyện "Nâu lắc". Lúc đọc, tôi đã nghĩ không ra dù lão đã giải thích, và dù giải thích, cũng có comment phản ứng.
Mấy hôm sau mới thấy cái clip ấy trồi lên. Xem xong, tôi lại càng không hiểu "nâu lắc" là thứ nước uống nào.
Thoạt đầu, tôi cũng nghĩ là do cách gọi ở các nơi khác nhau. Ở trỏng, cà phê nâu tức là cà phê sữa (đen pha trắng thành nâu); ngoải thì gọi hẳn cà phê sữa.
"Nâu lắc", dù chưa từng biết nhưng đoán là cà phê sữa đá, có đá mới lắc lên. Đoán là vì tôi chỉ uống trà, 40 năm trà sáng. Mãi sau do mấy lần đi với Thảo King nên... không thể không uống, gọi là uống nịnh. Sau đó thì kiên quyết bỏ vì ghét. Ghét cô King vì đã hứa giao cho lính làm nhưng lính không liên kết mở King coffe ở Đồng Hới, nơi đứa em mình đã xây dựng rất đẹp. Giờ là Luxe Coffee . Có lẽ cô ấy ghét mình trước mà mình...tưởng.
Giờ thì thỉnh thoảng (vì cũng tật uống nịnh) nhưng vẫn là người ngoại đạo cà phê. Uống xong trốn ra ọe đọa.
Vấn đề là, sau khi xem clip, nghe bà cô nhân vật "nâu lắc" bảo là không uống đường mới gọi nâu lắc, nhưng có sữa thì ngọt, tức sữa có đường, OK. Vậy làm sao cho nó ra "nâu"? Đang nghĩ thế thì đến đoạn cô ấy bảo tôi không uống được cà phê nên mới gọi nâu lắc.
(Vụ này hơi giống vụ gọi ếch xào sả ớt, bưng ra thì kêu không ăn được sả, cũng không ăn được ớt. À không, không giống, nếu nói không ăn được cả ếch mới giống).
Vậy thì nâu lắc không phải cà phê mà là món gì đó. Nhiều người comment giải thích đó là món ca cao. Vậy thì tôi thực sự không biết thật.
Quanh co một hồi thế cho có vẻ nghiêm trọng thôi chứ vấn đề muốn nói là thái độ. Ừ nhỉ. Sao không thể bình tĩnh giải thích cho rõ ràng một chút? Có rất nhiều thứ các vùng miền gọi khác nhau dẫn đến hiểu nhầm là có thể.
Trách bà cô đó (ngữ điệu hùng hồn quá mức bình thường) nhưng cũng trách chủ quán. Tiếc gì ly cà phê (như cô bé sinh viên làm phục vụ nói không uống thì cô ấy bị trừ tiền công), ngồi xuống hỏi cho ra nhẽ rồi làm lại cho người ta, nhỉ? Như thế còn biết "nâu lắc" là gì để sau này ứng xử, phải hay không?
Nói cho sang vậy thôi chứ trong trường hợp đó tôi cũng chưa chắc làm được. Đại để là, nó giống chuyện cô Thảo King bảo giao lính làm, xong không thành, tôi ức lắm. Có ghét tôi rồi thì cũng nói rõ ràng ghét không làm chứ? Nhưng vấn đề nằm ở chỗ: Tại sao tôi không hỏi trực tiếp cô ấy để biết nguyên do mà trả đũa bằng cách... ghét lại liền.
Cả triệu người mê King, tôi không uống thì cô ấy vẫn cứ... đẹp như thường, tuổi gì?
Cho nên, rút kinh nghiệm, mở đầu stt này phải nói kỹ về Văn Công Hùng là thế đấy, rõ ràng. Nói tóm lại là nên bỏ thái độ "nâu lắc". Như vậy là tôi có tiến bộ, phải không? 😛 😛 😛

Thứ Bảy, 8 tháng 7, 2023

 LÃO GIÀ

Có lần, chồng tôi viết chuyện anh ấy hay nấu nước chanh sả ngâm chân cho tôi, nhiều bạn (nữ) trẻ vào bình luận, có vẻ thần tượng anh chồng này lắm, tôi mới viết về dưới đó, nói đại ý rằng, chuyện là thế nhưng nó không đẹp đến hoàn hảo thế đâu. Có ý khuyên, đừng tin quá vào ba chuyện viết trên mạng meo, nên đọc và biết vậy thôi.
Rồi trên trang của tôi, tôi cũng từng viết, “Giữ được một sinh vật như thế gian nan vô cùng”- “sinh vật” đó là chồng tôi.
**
Nhớ là, lúc năm 2, một đêm ôm chồng sách vở (hồi đó sinh viên ở nội trú trong Cư xá 27 Nguyễn Huệ- Huế, đêm lên giảng đường học bài) đi dọc hành lang tầng 2, thấy lớp Văn đàn em (họ Văn K6, tôi Văn K5) ngồi đầy đủ, trên bục là một cha quần Jean, áo xoa Pháp trắng, kiểu chẽn, tóc dài, ria mép, già không già, trẻ không trẻ đang nói mấy câu tiếng Nga. Tò mò nên nép vào tường, nhìn qua cửa sổ. Đoán là, lão đó đang phù đạo cho đàn em cùng lớp. Nghĩ bụng, cha này ở đâu ra mà coi bộ tiếng Nga (thứ mình khó nhằn) cũng được phết. Thì cũng tò mò vậy thôi chứ chả ấn tượng gì. Chị đây rực rỡ không quan tâm.
Nhưng mà, hồi đó anh này “hơi nổi” nên mọi chuyện cứ đập vào mắt.
Gần cuối năm hai, tôi hỏi một cô em ở cùng phòng, “Cái cha mà tụi bây kêu Thế Thịnh, Thế Thịnh đó linh tinh hè. Tao thấy mỗi ngày ổng đèo một đứa lên thư viện. Cô em mới nói “Anh ấy không linh tinh mô, ổng coi bọn em như em út cả í mà, em cũng thường được đèo hoài”.
Cho đến một hôm, cô em đó bảo: “Anh Thế Thịnh thích P đó, không biết à?”. Tui hứ một tiếng rõ to: “Mơ!”.
**
Hết năm 2, tôi 18 tuổi.
Mỗi buổi tối, cứ tầm 7 giờ, “lão già” lại sang phòng chọn cho tôi một vài cuốn sách rồi “áp giải” bước 64 bậc cầu thang lên giảng đường.
Hồi đó sinh viên đa số ở ký túc xá, đi học được nhà nước bao cấp, không có ai phải làm thêm hay thuê nhà trọ giống bây giờ. Công bằng mà nói, những buổi tự học như thế có khoảng 1 phần 3 thời gian là dành cho việc viết giấy trao qua đổi lại (giống như chát bây giờ). Thỉnh thoảng cũng có giải lao, các sinh viên thường ra đứng ở hành lang, bên những ô của sổ được mở cách nhau khoảng 50cm để hóng gió. Tôi với “lão già” hẹn hò vậy mà cũng được mấy tháng rồi, thỉnh thoảng cũng hay ra đứng như vậy, tôi một ô, lão một ô.
Tự nhiên hôm đó, lão đứng chung luôn với tôi bên một ô cửa (Có âm mưu rồi! Thế mà sao hồi đó mình lại không nâng cao cảnh giác nhỉ, nếu như mà nâng cao cảnh giác, mình đứng sang ô kia thì biết đâu?).Thế rồi lão nói với tôi rằng, tuần tới lớp lão (bước qua năm thứ hai) sẽ học quân sự một tháng. Lão là bộ đội về nên được miễn, có thể lão ra quê.
- Ờ. Anh ra quê giúp ba mẹ đi .
- Đố em khi nào thì anh vô?
- Ủa, nghỉ một tháng thì hết một tháng vô chớ sao.
Lão im lặng, hình như lão hơi buồn. Các cô gái khác khi người yêu thông báo sắp đi xa hình như là phải giãy nảy lên: Em sẽ nhớ anh sao chịu nổi, em hổng chịu đâu… đầy nũng nịu chớ sao lại như tôi nhỉ?
Thực ra, tôi cũng là một kẻ hay nói năng khiêu khích, lại cũng hơi dè dặt trong thể hiện tình cảm nhưng mà lúc đó chắc lão nhận thấy tôi nói điều đó ra với tất cả sự hồn nhiên chân thành. (Mà không hồn nhiên chân thành làm sao được vì tôi đâu có biết người ta xa người yêu thì sẽ thế nào). Lão cứ im lặng như thế, 5 phút, hay 10 phút trôi qua tôi cũng không biết (vì khi đứng bên người mình thích thì khái niệm thời gian không chính xác được).
Rồi bất ngờ, lão đưa tay sang nắm lấy bàn tay tôi. Trời đất ơi! “Nam nữ thụ thụ bất thân”. Tôi như bị điện giật, định la một tiếng nhưng sau lưng, trong phòng kia có nhiều người đang học, dòng điện ấy chạy khắp người , tim tôi đập thình thình (nhưng mà nói thiệt là tôi thấy cũng rất dễ chịu). Mấy phút như thế nhỉ, không biết, nhưng sau đó là lão vào phòng ôm sách vở, tôi về phòng tôi, lão về phòng lão.
Đêm đó tôi ngủ với một cảm giác thật lạ lùng.
Sáng hôm sau, khi tôi thức dậy thì lão đã được một người bạn chở lên tàu để về quê từ lúc nào rồi. Lão đi, mang theo của tôi những tiếng cười thơ trẻ. Lão để lại cho tôi những buổi chiều với khoảng sân mênh mông những chiếc ghế đá bên những gốc xà cừ cổ thụ xao xác lá. Những buổi tối một mình đi lên 64 bậc cầu thang để đến với dãy hành lang hun hút vẫn sáng đèn. Lần đầu tiên trong cuộc đời tôi nhận ra rằng tôi đã nhớ một người đến như vậy…
**
Công bằng mà nói thì lão hiểu biết nhiều.Thật sự là nhiều.
Tôi học trước một năm, làm luận văn trước, thi tốt nghiệp trước…nhưng mà nói thật, nhờ có lão tôi đỡ vất vả ra nhiều. Không có lão kèm, chắc tôi thi tốt nghiệp môn tiếng Nga không chắc gì qua. Lão bày dễ hiểu và nhớ lâu. (Vì lão học tiếng Nga nhiều năm thời trong trường Quân sự).
Đẹp trai có một chút, tài có một chút nhưng không đến nỗi là nguyên nhân làm nên gương mặt ấy. Ai mới gặp lão cũng không có thiện cảm vì gương mặt “tao biết rồi” của lão. Chả hiểu sao gương mặt lạnh câm đó lại làm nhiều cô ấn tượng.
Lão nổi tiếng và cũng tai tiếng, rất mệt. Nội chuyện đi uống nước nghe phụ nữ bàn bên khen lão đã muốn nổ bong bóng. Ấy là chưa nói người nhiều chuyện hay giả vờ vô tình nói cho tôi nghe chuyện gì đó. Nên mới nói, chịu cho được cái sinh vật ấy vất vả vô cùng. Khổ cho tôi là lão rất lười thanh minh. Nghe tôi nói chi xong lão nhìn kiểu “tao biết rồi” cái rồi kệ.
Nói giữ là cách nói thế thôi, tôi chả mắc gì phải giữ, có giữ cũng không được. Mà ổng không giữ tôi thì thôi mắc gì tôi giữ ổng. Haha.
Thôi thì “Em thế nào thì cứ thế mà đến, đừng loay hoay sửa soạn…”. Tôi cứ như thế thôi vì tôi biết và hiểu giới hạn của anh ấy.
Nhưng con người đó cũng có cái…khác người. Lão không bao giờ giữ gì cho mình. Vợ mua gì mặc nấy, sắm gì dùng nấy. Lão còn gây gổ với công chứng không thèm đứng tên cái người ta quy định phải đứng tên chung.
Có lần vui chuyện tôi đùa: “Cũng phải lập ít quỹ đen chứ một ngày đẹp trời nào đó vợ nó bỏ rồi làm sao?”. Lão bảo: “Đến vợ mà còn bỏ thì giữ cái gì cho mệt”. Rồi lão nghiêm trọng: “Nhưng khi đuổi anh đi nên cho anh mặc cái quần đùi”. Tôi hỏi gắt: “Lúc đó còn tiếc cái quần đùi?”. Lão lại nghiêm trọng: “Ấy, không mặc, mấy bả thấy rồi về…chê chồng”. Câu đó phát ra từ miệng của một người quanh năm lạnh như cà-rem nghe hài hước lắm. Không phì cười không được.
*
Một người đàn ông giờ đã mang màu tóc khác. Có thể trong mắt những người bạn cũ, những người mới gặp, những người chưa quen... anh ấy có những chân dung khác. Có thể, tôi chưa thể hiểu hết chồng mình, nhưng thú thật tôi luôn có cảm giác anh ấy đến từ thế giới của những đứa trẻ, hồn nhiên và cũng dễ tổn thương.
Đứa trẻ con nhiều tuổi đó rất ít cười, nhưng anh ấy có nụ cười rất hiền. Lão là “Lão già”.
By PHƯƠNG

 BA VÀ CON GÁI

Tôi theo dõi kỹ và đọc hết tất cả các bài viết trên Tạp chí Gia đình Việt Nam về cuộc thi viết với chủ đề "Cha và con gái". BTC đã nghĩ ra một chủ đề rất hay. Nếu đó là một chuyên mục thì có thể viết vô thời hạn với vô vàn câu chuyện chạm đến trái tim. Và, điều quan trọng, là nó mang lại cho người đọc năng lượng tích cực.
Không chỉ "Cha và con gái", cha và con trai, mẹ và con trai, chị em gái, anh em trai, bạn bè, đồng nghiệp, thầy và trò... đều rất hay. Bất kỳ ai cũng có nhiều kỷ niệm, kể ra lay động lòng người.
Với tư cách bạn đọc, tôi thấy, đây là "đề tài rực rỡ" làm cho cuộc sống rực rỡ chứ không phải là ba cái trò nhảm nhí hiện hành.
*
Mấy hôm rồi, nhiều bạn bè fb của tôi đọc và nhận ra nhà tôi sắp có niềm vui khi gia đình có thêm thành viên mới.
Con gái tôi là người hướng nội và tinh tế, như mẹ nó. Con bé (và anh nó) không thích ba đưa ảnh hay chuyện gia đình lên fb. Nhưng ba mẹ nào cũng thế, thích nói về con. Đôi khi không kiềm chế được.
Con trai thì vẫn là con trai, con gái thì vẫn là con gái, nhưng khi chúng nó sắp có gia đình riêng thì cảm giác rất khó tả. Con gái thì đặc biệt hơn. Vì thế, thời gian gần đây, ba nó đã nhiều đêm thao thức. Nghĩ nhiều và ước, giá chi có mẹ nó bên cạnh thì bất kỳ nghĩ gì cũng vững vàng hơn.
Đàn ông, thực ra rất yếu đuối.
Vài hôm trước, cậu em bác sĩ trước đây điều trị cho P nhà mình, trong câu chuyện, vô tình kể, từ khi mẹ đi xa, con bé đã lập một cái quỹ nhỏ giúp người bệnh ở chính nơi mẹ từng điều trị, quỹ nhỏ thôi, chỉ mình nó, gửi vào đó thường xuyên.
Ba là người hay làm thiện nguyện, làm ra bao nhiêu tiền cũng làm thiện nguyện, bạn bè ba cũng cùng chung tay vào đó. Nhưng con gái không cho ba biết, chỉ âm thầm một mình.
Nghe xong, đánh rơi cả cái điện thoại,
Nó đúng là con gái mẹ nó mà.