Thứ Bảy, 31 tháng 1, 2015

“CÔ ĐỨNG ĐÓ LÊ NIN KHÔNG NÓI…”

Các học viên cử nhân chính trị kể:
Mỗi lần thi hết môn họ thường đút tài liệu dưới học bàn để chép. Một lần, anh học viên chép đến đoạn: Lê nin nói: “ thì cô giáo đến đứng cạnh. Anh này đút tài liệu sâu vào học bàn rồi ngồi im. Cô giáo hỏi: Lê nin nói gì sao không thấy viết vô? Anh học viên đáp: “Cô đứng đó Lê nin không nói, cô đi Lê nin mới nói”. Hehe.
Một lần khác, anh học viên viết đến đoạn “Bác Hồ sang Xiêm…” thì thấy giáo đến, anh ta ngồi im, thầy hỏi, Bác sang Xiêm rồi đi đâu? Anh học viên nói, “Dạ, thầy đi Bác mới đi tiếp, thầy đứng đó, Bác không đi”.
*
Ở Việt Nam, cán bộ cấp trưởng phó các ban ngành cấp tỉnh trở lên, ngoài bằng cử nhân, kỹ sư về chuyên môn còn phải có bằng cử nhân chính trị, cử nhân quản lý nhà nước và được đào tạo cấp chiến lược về quốc phòng…Sau này, người ta gọi 3 bằng sau là kỹ sư đảng, kỹ sư nhà nước và kỹ sư quốc phòng…Những người chưa đủ 3 bằng sau thì được nợ nhưng phải trả dần. Vì thế, khi được bổ nhiệm lên chức vụ phó giám đốc sở chẳng hạn thì thời gian chủ yếu là…đi học (học đủ bằng đôi khi đã đến lúc…chuẩn bị về hưu).
Việc học cũng không trung thực thì làm sao làm việc trung thực? Thế nên có ông chủ tọa tòa xử vụ quan chức tham nhũng hỏi bị cáo, đã học rồi sao không làm theo, bị cáo trả lời, vì không nhớ, tài liệu quên dưới học bàn nhà trường rồi!

Thứ Hai, 26 tháng 1, 2015

KHÔNG GIÀU MỚI LẠ

Hôm qua viết hai chuyện về đấu giá đất và thuê đất trồng nén, nhiều người cho rằng đó là chuyện bốc phét. Tui nói nì, đất đai thì qua thời sốt, đứng hình rồi nên không kể, còn ai về vùng biển có đất cát pha thuê rồi trồng nén, tôi thu mua cho, bảo đảm lãi khủng luôn.
Người đời chỉ hơn nhau ở chỗ ý tưởng và khả năng biến ý tưởng đó thành hiện thực. Tuy nhiên cũng đừng thấy người ta làm gì thì mình làm nấy. Những chuyện tui kể chỉ là khơi dậy cảm hứng trong suy nghĩ mà thôi.
Ví dụ: Nếu muốn con cháu của mình sau này khỏi vất vả mưu sinh, thì ngay từ bây giờ, nên mua một xe đồ sứ Việt Nam táng vào hầm bên cạnh khu lăng mộ tổ tiên, (Khi mua nhớ chọn nhiều sản phẩm khác nhau nhưng thành bộ). 4 thế hệ (chừng 100 năm) sau đào lên, không giàu mới lạ!

MAY CÓ...HUÊ KỲ!

Mình định mỗi ngày viết một chuyện trong mục "Tám cùng Babel". Âm mưu sau 45 ngày sẽ in thành một quyển sách cỡ 264 trang. Sách này chuyên nói về chuyện làm giàu, người thật việc thật, mục đích là để mọi người biết là nhà báo cũng biết làm giàu và quên đi câu cửa miệng "nhà báo nói láo ăn tiền".
Hôm nay mới viết bài "Phen này ông quyết đi buôn cối" (đọc stt trước), đang hứng, định viết tiếp chuyện anh Babel về vùng quê cát pha thuê đất trồng nén (nhiều nơi gọi là ném), tỉa lá bán cho các hãng sản xuất mì tôm, thu củ bán ra thị trường (thời kỳ cao điểm giá 500 nghìn đ/kg), doanh thu 2 tỷ/ha/năm, chi phí 300 triệu/ha/năm, lãi 1,7 tỷ/ha/năm (mà anh thuê 10ha).
Nhưng vô tình anh Babel đọc được tài liệu của Viện Nghiên cứu Xã hội học Hoa Kỳ (American Institute for Social Research) chỉ ra 10 đặc tính căn bản của người Việt. Trong đó đặc tính thứ 10 nói: "Người Việt thích tụ tập nhưng thiếu nối kết để tạo sức mạnh (một người có thể hoàn thành một nhiệm vụ xuất sắc; 3 người làm thì kém, 7 người làm thì hỏng việc).
Từ đó anh Babel suy ra, mình anh Babel trồng nén thì được chứ để cả làng fb biết thì hỏng việc. Nên thôi.
Ai muốn đọc chờ mua sách. Biểu tượng cảm xúc tongue

Chủ Nhật, 25 tháng 1, 2015

Tám cùng Babel: PHEN NÀY ÔNG QUYẾT ĐI BUÔN CỐI...

 Từ nhỏ đến nay, Babel tôi cứ nghĩ, chỉ có những người tu hành mới không muốn làm giàu. Nhưng bây giờ thì thấy suy nghĩ của mình không còn đúng. Bằng cớ là nhiều người, rất nhiều người trong số họ dùng thứ gì cũng xịn hơn thứ Babel đang xài. Nói theo ngôn ngữ đương thời, levo tiêu dùng của họ rất cao.

Vậy thì thử hỏi: Trên đời có ai không muốn làm giàu không?
Có.
Đó là những người đã quá giàu về vật chất nhưng nghèo về quỹ thời gian. Họ không nhiều, có thể đếm được.
Vậy thì trên đời ai muốn làm giàu?
Hơi bị nhiều.
Babel tôi cũng đã từng mơ như thế.

Muốn làm giàu thì phải nhìn ra cơ hội làm giàu. Kiểu Trần Tế Xương ngày trước: “Phen này ông quyết đi buôn cối/ Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu”.
Có đứa giã trầu mới sinh ra cha buôn cối.

Chuyện là thế này:
Dạo đó trên blog 360 có mấy người viết rằng, cỡ như Babel thì đất đai ở thành phố này phải tính bằng héc- ta chứ đừng tính bằng mét vuông.
Đang sốt đất, có vài trăm mét vuông đã là tỷ phú, nếu có một héc- ta thì thành đại tỷ phú. Nói thế, tức là nói Babel tôi là đại tỷ phú.

Nếu đúng thì mình đã quá sang chảnh, có điều, sự thật là Babel tôi không có một thước đất (được bán cho) cắm dùi. Người viết cũng vì tức giận (hoặc đánh giá quá cao) Babel nên nói vống lên vậy thôi chứ bản thân họ đều biết, ở thành phố mà họ và Babel đang sống, được bán một miếng đất theo giá thành phố thì họ đều công khai trên mạng, gõ phát là ra. Ba bel có đứng tên khác cũng không được với các cơ quan đoàn thể liên quan.

Nhưng mà sự đời, giàu thì người ghét, nghèo thì người kinh, nói ra sự thật mình không có đất khác chi bảo với họ, mày khinh tao đi, nên không nói mà âm thầm quyết chí làm giàu. Vừa quyết chí, vừa lẩm nhẩm câu “Phen này ông quyết đi buôn cối”… Cối ở đây là đất. Đất là tài sản quốc gia nhưng đất đã biến nhiều thằng nghèo hèn thành đại gia khiến vô vàn người kính trọng, không có lý gì mình lại để mọi người không kính trọng.
*
Một ngày đẹp trời (cách đây 6 năm), hay tin ở chỗ nọ người ta rao đấu giá 16 lô đất ven biển, mỗi lô 200 mét vuông, mắt đường chính 16m, có hai lô hai đầu ngoài mặt đường chính còn mặt đường phụ bên cạnh 7,5m. Babel tôi “ơ-rê-ca”, cơ hội đây rồi. Nó là cơ hội vì ở cái địa phương đấu giá đất người dân vô cùng ghét ở gần biển, trong lúc, Babel tôi biết rằng, đất ven biển đang mà model của những đại gia từ nơi khác.

Khi chuẩn bị nộp hồ sơ đấu giá thì một người quen rỉ tai, anh đấu giá hai lô hai mặt tiền ở hai đầu thì bể mặt, không được mô, dân ở đây toàn dân đi trồng cỏ bên Anh gửi tiền về, đấu giá là cơ hội để họ khoe giàu, giàu thì phải đấu được lô ngon hai mặt tiền, đừng sờ vào.
Nghe xong mình gật gật, ờ hơ, mỗi lô thường có giá khởi điểm 200 triệu, lô hai mặt tiền nhân hệ số 10% thành 220 triệu, lỡ họ đấu lên 2, 2 tỷ thì mình có mà…bốc cám. Thôi.
Về khác sạn, tôi trắn trọc không ngủ được, kiểu này giấc mơ tiêu tán đường rồi. Đêm khuya còn ngồi dậy pha ấm trà đặc, đốt thuốc liên miên. Buồn rỉ cả…mồ hôi.

Nhưng rồi trong phút chốc, một vệt sáng lóe lên trong cái đầu chưa từng có tư duy buôn cối của Babel. Anh phấn chấn hẳn lên, huýt sáo liên miên “Như bao giọt sương còn vương mình trên lá/ Như bao nụ hoa ngát xinh môi em cười/ Như phiên chợ đông tình ta còn xa quá/ Như anh chờ em còn biết đến bao giờ/ Đêm nay, từng đàn chim én về…Teng teng  téng téng tèng teng teng teng teng…”

Sáng ra, Babel tôi mua 5 bộ hồ sơ đấu 5 lô nằm giữa (6,7,8,9,10).
Người quen lần này tiết lộ thêm thông tin là rất ít người nộp hồ sơ đấu các lô đó.

Giờ mở thầu đã điểm.
Hai lô đầu tiên đấu đến lần thứ 7 mới có 2 người trúng, một lô 6 tỷ 500 nghìn, một lô 5,8 tỷ. Dễ sợ không, gấp đến 20 lần.
Đến lượt các lô có số của Babel. Ơ- rê- ka lần nữa, Babel trúng cả 5 lô, lần lượt là 205, 2010, 210, 205, 210 triệu. Mọi người nhìn Babel như nhìn thằng khùng, đã đấu thì đấu lô hai mặt tiền, đấu chi lô giữa, đồ điên.
Kệ, Babel tôi chỉ ân hận là tại sao mình không bỏ tất cả đều 205 triệu, mất 15 triệu vô lối.

Đặt cọc trước 10%, đấu trúng thì 15 ngày sau nộp tiền nên Babel tôi còn thư thả, gọi điện cho anh bạn làm xây dựng, bảo công ty mày đang hẻo việc, làm cho tao chuyện này, ngay hôm nay.
Nó dạ dạ rồi cho xe chở bờ-lô và người đến. Babel tôi chỉ cho nó xây tường rào bao quanh, ghép lô 5-lô 7, lô 8- lô 10. Nó hỏi, còn lô 8 để làm gì? Babel tôi bảo, mày rải cấp phối với đá dăm làm cho tao con đường 8m. Nó trố mắt, chưa hiểu.

Ba ngày sao tường rào bao quanh hoàn thành, con đường rải đá dăm cũng xong, Babel tôi cầm bình xịt sơn xịt lên hàng rào: BÁN 2 LÔ ĐẤT, MỖI LÔ 400 MÉT VUÔNG, HAI MẶT TIỀN 16M VÀ 8M, ĐIỆN THOẠI 0905…999. Xong thì về khách sạn.

Vừa pha ấm trà chưa kịp uống thì điện thoại reo, số lạ nhưng vẫn bấm nghe. Đầu bên kia một người đàn ông giọng Bắc hỏi, có phải anh là người bán hai lô đất, bảo phải; lại bảo, tôi muốn mua để xây khách sạn, báo OK; hỏi giá, bảo 10 tỷ. Người đàn ông giọng Bắc rất lịch lãm, nói, anh muốn bán, tôi muốn mua, vậy tôi có thể gặp anh thương lượng không? Nói, có. Lại bảo, tôi đang đứng chỗ đất anh. Bảo đứng đó, tôi đến liền.

Sau khi trao qua đổi lại, người đàn ông dứt khoát: Tôi nói để mua, tôi mua là vì thán phục sự thông minh của ông, quá là siêu, chắc vía ông đang vượng mới nghĩ được thế này, lần cuối, tôi trả 9,2 tỷ, giấy tờ ông làm cho tôi.
Xong!

Mất một buổi để sang giấy tờ trúng thầu 5 lô đất với chi phí không hóa đơn gần 200 triệu đồng, Babel tôi đút thẻ vào ví, trong thẻ có…8 tỷ đồng từ "tay không bắt giặc" và huýt sáo: “Đêm nay, từng đàn chim én về…Teng teng  téng téng tèng teng teng teng teng…”


THE END

Thứ Bảy, 24 tháng 1, 2015

Gặp anh Nguyễn Công Khế để...sạc pin

Cũng nửa năm rồi mới gặp lại anh Nguyễn Công Khế dù vẫn điện thoại thường xuyên.
Rất thích gặp ảnh, vì gặp, thấy mình như được tiếp thêm năng lượng.


Có thêm năng lượng ở chỗ, thấy ảnh là con người của công việc, luôn luôn nảy ra ý tưởng mới và luôn luôn hành động để biến ý tưởng đó thành hiện thực. Thích nhất là ảnh nhìn nhận những vấn đề có vẻ trầm trọng ở khía cạnh tích cực và coi đó như chuyện… khôi hài.

Nhớ hồi trước, có người lập cả blog để viết chuyện nọ chuyện kia của ảnh, mình hơi lo nên hỏi ảnh, ảnh tỉnh queo:
-Nó đưa ảnh tôi tắm biển với mấy cô hoa hậu quốc tế, nó dại, thế là nó làm sang cho tôi. 
-Nó bảo tôi chi phối cả báo lề phải lẫn lề trái, nó cũng dại, cũng làm sang cho tôi, ông H chỉ nắm lề phải mà tôi nắm cả lề trái nữa không sang à?
Đại để thế. Mình thì lo lo còn ảnh nhẹ bâng.

Ảnh thôi làm báo Thanh Niên, sang làm kinh tế ở Tập đoàn truyền thông Thanh Niên mà nhà ảnh hết tổng lãnh sự nước này nước khác đến chơi, quan chức, anh em bạn bè ra vào thường xuyên, không có ngày nào dưới 50 người. Ảnh bận công tác xa không tiếp được thì gia đình hoặc bạn bè ảnh thay tiếp. Khác với những người tôi biết, hết chức hoặc về hưu thì hết bạn hết bè, cô đơn vô cùng.

Hồi ảnh đang làm sếp trực tiếp của tui, ảnh điều hành cũng lạ. Ảnh không cần tui trình bày kế hoạch này nọ, chỉ nói mỗi câu: Ông phát hành ở miền Trung bằng số lượng Tuổi Trẻ tôi cho ông chiếc xe con (tất nhiên là cho Văn phòng chứ không phải cho tui, đó là cách nói của ảnh). Văn phòng làm bằng, ảnh cho chiếc Madaz 4 chỗ. Ảnh lại nói, ông phát hành hơn Tuổi Trẻ tôi cho ông chiếc xe nữa. Văn phòng làm hơn, ảnh cho VP thêm chiếc xe 7 chỗ.
Lần đầu tiên một Văn phòng đại diện có đến 2 chiếc xe con.

Xin chủ trương gì, ảnh cũng nói mỗi câu: Giao cho ông, ông tính thấy hiệu quả thì làm, coi như tôi quyết. Ảnh nói thế mình càng thận trọng, tính toán kỹ hơn. (Nếu cái gì cũng trình, cũng chờ sếp ký thì mình dễ…vô trách nhiệm hơn vì cậy vào sếp).
Học được ở ảnh cách tin vào cấp dưới của mình, ra mục tiêu để cấp dưới có biện pháp thực hiện, không cầm tay chỉ việc.

Chào ảnh để về, ảnh dặn: "Thời buổi khó khăn đủ đường, anh em phải đoàn kết, giúp nhau mà làm, phải giữ cho được phong độ của tờ báo, đó không chỉ là danh dự mà còn là cuộc sống của hơn 500 gia đình PV, CB-CNV, của hàng nghìn người phát hành báo!"

Ai cũng thế chứ không gì anh Nguyễn Công Khế (hoặc giả là anh Nguyễn Bá Thanh) cũng có người thích, người không, người khen người chửi. Nhưng với tui là thế, anh Nguyễn Công Khế là con người đưa lại cảm hứng cho tui. Ngay cả khi nguồn năng lượng tưởng đã cạn thì gặp ảnh, tui như được sạc lại đầy pin.

Giờ pin đang đầy!

Thứ Tư, 7 tháng 1, 2015

Kể lại một câu chuyện cũ với bác Nguyễn Bá Thanh

Tui cũng tự thấy mình nói hơi nhiều về bác Nguyễn Bá Thanh, nhưng tui không kiềm chế được vì bị ám ảnh một điều: Một con người tưởng không có gì có thể khuất phục cuối cùng đã bị bệnh tật quật ngã.

Nói thiệt, trước đây tui hay dị ứng với…lãnh đạo. Vì thế lúc từ Hà Nội vô Đà Nẵng, nghe tiếng bác Nguyễn Bá Thanh rồi nhưng tui vẫn coi bác là…lãnh đạo.
Một hôm, VTV Đà Nẵng mời làm khách mời trong một cuộc đối thoại trực tiếp. Tui biết, nhân vật chính là bác Thanh, còn tui làm nền, nền càng mờ thì nhân vật chính càng nổi (ý VTV ĐN chọn tui là rứa). Tuy thế, tui cũng ý thức, làm nền cho ra cái…nền.

Trong khi đối thoại, tuy là khách mời nhưng tui có hỏi bác Thanh mấy câu, nhớ nhất là câu đại ý về giải tỏa, đền bù và việc làm, khi đó tui trưng mấy cái ảnh chụp ở một quán cà phê. Một ảnh, buổi sáng sớm, quán cà phê rất đông, phía ngoài đường là học sinh mặc áo dài, đạp xe đi học; một ảnh buổi trưa, quán vẫn rất đông và dễ nhận ra vẫn là những gương mặt đó, ngoài đường vẫn là học sinh mặc áo dài, đạp xe về nhà theo hướng ngược lại. Ý rằng, có rất nhiều người thất nghiệp.
Khi đặt câu hỏi này tui đã nghĩ coi, bác Thanh trả lời thế nào. Nhưng tui đã nghĩ sai bét. Câu trả lời của bác ấy khiến tui bất ngờ và…kinh ngạc. Khi nào đó sẽ viết lại, chỉ nói một câu cho gọn, quá thông minh!

Trong suốt cuộc đối thoại, có nhiều người dân điện thoại đến hỏi, bác ấy trả lời rành rọt. Nhớ có người phản ánh khu nhà họ ở hay bị ngập úng, bác ấy nói liền, tui biết chỗ đó rồi (đại để bác ấy dẫn là đường này giáp đường này, kiệt đó đi vô mấy chục mét, có bao nhiêu hộ, cốt đường đó thấp hơn đường lớn bao nhiêu vân vân), rồi nói, tui đã giao rồi, tuần sau mần…

Một người khác phản ánh đến Sở Tư pháp làm gì đó mà cô đó cứ nghe điện thoại, bác ấy nói luôn, anh Nhật Thành, Giám đốc Sở Tư pháp có đang coi truyền hình không đó, xử lý ngay và báo cho tui, đúng thế thì đuổi việc.

Không phải nói cho xong, tuần sau chỗ ngập nước được xử lý, cô nhân viên Sở Tư pháp bị kiểm điểm (sau đó tui nghe nói, cô này là một công chức mẫn cán, làm việc giỏi nhưng hôm đó đúng là có việc (công) gấp nên phải xử lý. Dù vậy, do không ngưng lại để thông cảm với người dân nên vẫn bị kỷ luật (chứ không đuổi việc).
*
Cuộc đối thoại theo chương trình là 1h30 phút nhưng đã kéo dài đến 2h15 phút, nhà đài phá lệ vì người xem rất quan tâm (điện thoại reo, câu hỏi đưa lên liên tục) và vì nó quá hấp dẫn…
Xong, ra hành lang, bác ấy móc bao thuốc ra hút, chìa cho tui rút một điếu, rồi nói với mấy anh lãnh đạo VTV ĐN: Lần sau kéo dài mấy cũng được nhưng phải nghỉ giải lao cho ta hút điều thuốc.
*
Có một chương trình đối thoại cũng của VTV ĐN, không nhớ rõ là có phải chương trình này không nhưng nhân vật chính cũng là bác Thanh, tham gia liên hoan truyền hình toàn quốc và được Huy chương vàng, mấy anh bên đài khoe với bác ấy, bác ấy nói: “Được huy chương mà có chia tiền cho ta mô mà khoe”.
*
Con người này có biệt tài biến tất cả mọi thứ lý luận rắc rối bằng một câu chuyên dân gian hài hước, vô cùng dễ hiểu và nhớ đời.

Một con người quá đặc biệt mà tui từng gặp.