Thứ Năm, 21 tháng 5, 2015

Chữ nghĩa lắt léo

Thời bao cấp, Luật Hôn nhân không như bây giờ. Việc ly hôn không dễ.
Muốn nộp được đơn phải có cả chữ ký của vợ lẫn chồng.
Có lần tòa án nhận được đơn của cô vợ xin ly hôn để lấy chồng khác, dưới cũng có chữ ký của anh chồng, nhưng trên chữ ký, ảnh viết một câu không chấm phẩy:
“Tôi cho cô về nhà lấy chồng nhất thiết không được ở lại với tôi”
Ra tòa, luật sư bên nguyên nói, anh chồng thuận tình ly hôn, nên câu này được hiểu: “Tôi cho cô về nhà lấy chồng, nhất thiết không được ở lại với tôi”
Luật sư bên bị lại bảo, ảnh không đồng ý ly hôn, nên câu này được hiểu:
“Tôi cho cô về nhà, lấy chồng nhất thiết không được, ở lại với tôi”
Hỏi lại anh chồng, ảnh nói một tràng: “Tôi cho cô về nhà lấy chồng nhất thiết không được ở lại với tôi”.
Tòa búi.
Hôm qua ngồi uống nước, nghe hai anh bàn bên bàn chuyện gì đó của tòa. Một anh (có vẻ như là người phía bị can) hỏi: Rốt cục thì đoán họ xử khoảng mấy năm? Anh kia (có vẻ như là luật sư hay quan tòa gì đó) lắc đầu: Biết đâu được, cái đó là do…Obama quyết định.
Thoạt đầu ngu lâu không hiểu, nhăn trán suy nghĩ mãi, sao vụ án ở VN lại do Obama quyết định?
Hiểu ra mới thấy, chữ nghĩa thời nào cũng rất lắt léo.

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

LIKE PHÓ THỦ TƯỚNG VŨ ĐỨC ĐAM!

(Cám ơn Thuận Thắng đã cho tôi niềm cảm hứng từ một bức ảnh)

Từ lâu, tôi đã rất thắc mắc, nên có lần hồi còn ở Hà Nội, đi theo dõi ĐH Đảng (lần đó bác Mạnh trúng Tổng bí thư), đánh bạo hỏi một vị lãnh đạo cấp cực cao, rằng VN mình có quy định nào về cách ăn mặc của lãnh đạo không, rồi phân bua, tôi hỏi thế là vì tôi thấy các đồng chí đi thị sát vùng thảm họa thiên tai hay nhân tai đều mặc áo sơ mi trắng hoặc áo đại cán, có chăng là đội thêm cái mũ cối của bộ đội. Đồng chí ấy cười rồi lờ đi, không nói.
*
Nhiều lần ngồi “mơ nước Nga”, tôi tưởng tượng mình làm nhớn, lúc đó tôi phóng mô tô đi làm; thị sát vùng nào, ví dụ đi kiểm tra thi công QL như anh Thăng, tôi mặc áo pull quần jean, đội mũ quay ngược lưỡi trai…
Lúc đó lại nghĩ, hình ảnh anh Thịnh lúc lên báo có gây ra đàm tiếu gì không ta? Haha.
Nghĩ xong thì thấy ghen tị với cha Putin.
Mơ.
*
Một lần, tôi lướt mạng, gặp hình ảnh Phó thủ tướng Vũ Đức Đam đá bóng. Kéo lên kéo xuống xem hoài rồi thốt lên: chính là đây!

Sáng qua đọc Tuổi Trẻ, gặp hình ảnh Phó thủ tướng Vũ Đức Đam đeo ba lô lội suối, sãi chân dài, thanh thoát như một con báo; mạnh mẽ hơn tất thảy những người cùng đi; hình ảnh chưa từng gặp ở chính khách nào (trừ Bác Hồ hồi ở chiến khu Biệt Bắc). Hình ảnh đó thực sự đã chạm đến trái tim, lòng rưng rưng cảm xúc.
Cho đến lúc này, xem lại bức ảnh, sự rưng rưng ấy vẫn trào lên.
*
Phó thủ tướng trả lời phỏng vấn bằng tiếng Anh (cái này người ta cũng hay ngụy biện là về ngoại giao, chính khách phải nói tiếng mẹ đẻ), cách tư duy trong câu trả lời của ông rất…Mỹ!
Tất nhiên là có chuẩn bị, nhưng chuẩn bị được cũng thật đáng nể phục.
*
Thực sự tôi cũng thán phục đồng nghiệp Thuận Thắng của Tuổi Trẻ, anh đã chộp được khoảnh khắc để có lẽ, không chỉ mang lại cho riêng tôi mà rất nhiều người niềm cảm hứng tươi tắn, thanh thoát, cho tôi gặp lại những gì tưởng đã mất đi vĩnh viễn…

TỰ DO LÀM NGƯỜI!

Ngày 12.5 cách đây 7 năm, anh Nguyễn Việt Chiến bị bắt vì viết loạt bài về vụ PMU18. 
8 tháng sau anh được trả tự do, tôi mời gia đình anh vào Đà Nẵng chơi.
Hôm đó anh em chúng tôi tiếp anh ở nhà hàng Cội Nguồn (khu Đảo Xanh- Đà Nẵng). Một anh CA ngồi ở bàn bên cùng đồng nghiệp (không mặc sắc phục), chỉ là quen biết trên công việc chứ cũng không mấy thân thiết và cũng ít gặp nhau, nhưng thấy tôi nên sang cụng ly. Tôi giới thiệu, đây là anh Nguyễn Việt Chiến. Anh ấy sửng ra mấy giây rồi đặt ly xuống bàn, chấp tay lại: Anh Việt Chiến, cho em lạy anh một lạy!
Khi ra về, tụi tôi kêu tính tiền thì chủ quán nhất định không lấy, tôi hỏi vì sao, anh chủ quán chỉ nói, tôi bảo không lấy là không lấy.
Vậy là nhờ anh Việt Chiến mà lần đầu tiên kể từ ngày từ Hà Nội vô Đà Nẵng, tôi được một bữa uống bia…chùa.
Hôm nay 14.5, ngày mà cách đây 7 năm, trên trang nhất Thanh Niên có một cái tít khó có người dám dùng: "Phải trả tự do cho các nhà báo chân chính!".

Anh Nguyễn Việt Chiến vừa viết bài thơ về sự kiện này, mở đầu bằng hai câu: “Bảy năm, ờ nhỉ, qua rồi/ Tôi đã trở lại là tôi mỗi ngày” .
Nhưng tôi lại thích nhất hai câu kết: “Tháng ngày tôi vẫn ước mơ/ Một lần trở lại tự do làm người”. Hai câu thơ kiệt xuất!
***
(Tui cố tình dùng hai từ cuối. Thực ra người ta nói thơ là kiệt tác, con người mới kiệt xuất)

Thứ Hai, 11 tháng 5, 2015

SỐNG VÀ NGHĨ NHƯ... AQ

Robert Schuller nói: “Bạn sẽ trở thành điều mà bạn nghĩ đến suốt cả ngày”
Đó cũng là tinh thần chính trong sách và phim The Secret (tựa Việt: Bí mật Luật Hấp dẫn). Luật Hấp dẫn là quy luật quyền năng nhất trong vũ trụ.
Theo Luật Hấp dẫn, con người sẽ hấp dẫn tất cả những gì tập trung vào. Bất cứ việc gì con người dành công sức vào đều quay trở lại với con người. Vì thế, nếu tập trung vào những điều tốt đẹp và tích cực, tự nhiên ta sẽ thu hút được thêm thật nhiều những điều tốt đẹp và tích cực vào cuộc sống của mình. Nếu chỉ quan tâm đến những điều thiếu thốn và tiêu cực thì đó sẽ chính là những thứ sẽ được “hút” vào cuộc sống của người đó.
Dân gian có câu: “Ghét của nào trời trao của ấy” là nói về quy luật này.
Mấy cô ghét người hút thuốc lá thế nào cũng vớ phải tay nghiện thuốc.
Hàng ngày mở fb, thấy vô số lời than thân trách phận, chửi bới công kích đủ điều. Coi chừng nó vận vào người.
Văn hào Lỗ Tấn đã sản sinh cho nhân loại nhân vật AQ vĩ đại. Tinh thần AQ là ai chửi bố AQ, AQ bảo: Cứ coi như nó đang chửi bố nó. Thế là AQ thanh thản còn người chửi tự vận vào mình những điều khắc nghiệt đó.
Thời đi học, thầy giáo dạy văn luôn phê phán AQ. Thầy không biết AQ thông thái đang ứng xử với đời theo Luật Hấp dẫn.
Mình đề cao tinh thần AQ. Sống và nghĩ như AQ!

Chủ Nhật, 3 tháng 5, 2015

Binh nhất THỊNH và trung sĩ LÂM

 Đọc ở đây: http://thanhnien.vn/doi-song/cau-chuyen-hoa-hop-hoa-giai-binh-nhat-thinh-va-trung-si-lam-697856.html