Thứ Năm, 25 tháng 12, 2014

Hà Nội mà vội làm chi?

CSGT Hà Nội lập tổ công tác mật phục các hàng quán để kiểm tra nồng độ cồn những người trong quán đi ra. Thiếu tá Nguyễn Hồng Hải, Đội phó Đội CSGT số 2 nói: Mình cắt cử một chiến sĩ mật phục thì quán bia cắt cử 2-3 người mật phục chiến sĩ của mình. Hehe, mới thấy thực tế cuộc sống diễn ra không như lý thuyết của chủ trương.
Hà Nội định mở tuyến xe buýt dành riêng cho phụ nữ để tránh bị quấy rối tình dục. Người ra chủ trương chắc không biết, bọn gọi là đàn ông bây giờ hay...quấy rối nhau hơn. (Cái này giống các bà vợ quản chồng đi với gái, ai dè các anh chồng bây giờ mới lộ, thích đi với giai hơn). Lại phải cười hehe.
Ngẫm mới thấy câu "Hà Nội không vội được đâu" quá đỉnh!

Thứ Bảy, 20 tháng 12, 2014

Ảnh bìa báo Xuân

 Đang mùa làm báo Xuân.

Hầu như năm nào, báo nào trang bìa cũng có ảnh hoa hậu, người mẫu, ca sĩ, người đẹp, cành mai, cành đào...Trong đó, nhiều nhất vẫn là ảnh gái đẹp. Cầm tờ báo không chỉ thấy nhàm chán mà nó còn rất thiếu sinh khí...

 Hãy đưa những bức ảnh nói về những con người bình dị nhưng quả cảm, những con người đang vật vả mưu sinh nhưng đầy niềm tin ở tương lai, những con người muốn làm gì đó để đóng góp công sức bé nhỏ của mình cho cuộc sống…Bởi chính họ là cuộc sống!

Lúc đó, nhìn vào trang bìa báo Xuân người đọc sẽ có nhiều cảm xúc như đang chứng kiến một câu chuyện đẹp về cuộc đời, thấy cuộc đời còn nhiều điều mà ta  phải sống và khám phá…Thấy cả mùa Xuân…



 “Ngày xưa Ngọc đẹp nhất làng đó. Là con út nên được cha mẹ thương lắm, đi đâu cũng nhắc nó suốt”, chị Thiết - chị gái của chị Ngọc, người phụ nữ duy nhất trong vụ sập hầm thủy điện - từ quê vào chăm em, kể với mọi người.

Chị Ngọc quả nhiên rất đẹp, suy nghĩ của chị dung dị nhưng cũng đẹp vô cùng:  ‘Cứ sống tốt sẽ không ai bỏ mình đâu’.



Những người tham gia cứu chị Ngọc cũng là những người sống tốt, rất tốt, vô cùng tốt, báo Xuân đừng bỏ họ.

Thứ Sáu, 19 tháng 12, 2014

NIỀM VUI 12 CÔNG NHÂN ĐƯỢC SINH RA LẦN THỨ HAI

(Tản mạn về nghề)
Cuộc cứu nạn 12 công nhân trong vụ sập hầm thủy điện không chỉ thần kỳ khi 12 người như được sinh ra lần thứ hai, cùng năm, cùng tháng, cùng ngày mà còn thần kỳ hơn khi chính nó đã làm hàng chục triệu người VN cùng chung nhịp đập trái tim, chung nỗi buồn, sự lo âu và cùng vỡ òa niềm cảm xúc.
Nhân vật chính vẫn là 12 công nhân nhưng không hiểu sao, mình lại cứ ngắm đi ngắm lại bức ảnh của Mai Vinh chụp cảnh thiếu tá Nguyễn Văn Cường (Bộ tư lệnh Công binh) được đồng đội công kênh, và mỗi lần nhìn lại cứ thấy rưng rưng không cầm được nước mắt dù đó là niềm vui khôn tả (ảnh đăng cùng).
Mình không chắc mình có thể làm được gì hơn nếu được cử tường thuật sự kiện này, nhưng người ngồi ngoài bàn cờ thường tỉnh hơn người trong cuộc nên thấy thích đọc những bài có nhiều chi tiết, thích góc tiếp cận khác biệt, thích biết 3 ngày họ đã sống ra sao, suy nghĩ gì trong đường hầm tối om đó dù cũng rất muốn biết cuộc cứu nạn diễn ra như thế nào.
MÌnh rất phục PV khi tường thuật có những chi tiết thế này:
- Ngọc ơi, đừng ngủ, sắp tới nơi rồi. Ðừng ngủ, đừng ngủ. (một chiến sĩ công binh)
- Anh khóc to lên, nhưng mở mắt to ra. Ánh sáng kìa, thấy chưa, sống rồi! (chiến sĩ Hoàng Văn Thảo).
-Chị Ngọc đâu, chị Ngọc đâu? (một chiến sĩ công binh).
Chỉ một câu nói nhưng chúng ta cũng có thể hình dung được toàn bộ khung cảnh, tình cảm của con người vào thời điểm đó.
Sư phụ Tom Plate từng dẫn lời một đồng nghiệp khuyên người làm báo đại ý “Khi lấy tư liệu phải có được cả tên con chó”. Một cách nói để biết ông coi trọng chi tiết như thế nào.
Chi tiết như cầu thủ có cú chọc khe thiên tài.
Chi tiết làm nên sự khác biệt của bài báo.
Chi tiết phân biệt được nhà báo này với nhà báo khác.
Có những chi tiết lay động lòng người, khiến hàng triệu trái tim dâng tràn cảm xúc thánh thiên và ở một mức độ nào đó, nó hơn cả nghìn ông tuyên giáo.

NOEL, FACEBOOK VÀ…SỰ TỒN TẠI

Đối với những người làm công việc như mình, nếu không có blog, facebook thì rất nhàm chán. Nhàm chán ở chỗ, hầu hết thời gian buổi chiều cứ ngồi nhìn vào màn hình chờ tin, bài để biên tập. Thời gian còn lại giữa cuộc chờ nếu chỉ đọc thôi cũng đơn điệu, may có cái để viết, để bình luận và để…cười khùng khục một mình khi gặp những ý tưởng khác người của muôn vàn trí tuệ thông minh và hóm hỉnh.

Thoạt đầu mình hơi sợ fb, có cảm giác nó như là cái chợ với đủ thành phần khác nhau. Sợ nhất là người đọc mà không hiểu, người có suy nghĩ cực đoan và người đặc biệt không thiện cảm với chế độ…Sợ đến mức không dám gửi lời kết bạn với một ai, có ai gửi lời kết bạn cũng vào ngược lại fb của họ xem họ “mặt mũi” ra sao rồi mới…đồng ý hoặc không.

Ghét nhất là những người cứ tag vào tường nhà mình. Ghét đến mức, cứ thấy ai tag vào là chặn. Có cảm giác như mình về nhà mình, mở cửa, đã thấy họ ngồi trong đó. Sau này coi lại hơn 800 fr của người khác bị chặn mới biết trong số họ nhiều người bị oan (chắc mình cũng thế) không biết thế nào lại biến thành “có ông chú Vietel…” (Rỗi mình sẽ khôi phục lại).

Fb là nhật ký của mình. Có nhiều ý tưởng nếu không viết ra thì sẽ quên đi và càng lâu càng không nghĩ ra điều gì hay ho hơn thế. Nhờ fb mà đồng nghiệp nào nhờ viết cái gì mình đều có ý tưởng để nhận lời. Cái này khi đi truyền kinh nghiệm cho sinh viên mình gọi nó là phương pháp “nhặt gạch vỡ xây nhà”. Fb với mình, phần nào đó chính là tiền.

Cái gì cũng cần thời gian. Những người đi chợ fb dần dần biết được đặc tính từng quầy hàng, nếu hàng hóa không hợp gu của họ, họ sẽ tự bỏ đi. Những người thường lui tới, ơn giời, có độ lịch lãm cần thiết; họ đồng ý cũng lịch lãm, không đồng ý, viết lời tranh luận cũng lịch lãm…mình cám ơn họ vô cùng. Nói thế nhưng thỉnh thoảng cũng có vài người đọc mà không hiểu làm mình khó chịu vô cùng (dù không hiểu là quyền họ chứ không phải quyền mình).

Nhờ fb mà mình thấy dường như cuộc đời có quy luật về “vòng quay”. Nói thế là vì, nếu tìm lại ngày này, dịp này của năm trước sẽ thấy có gì đó dường như trùng lặp.  Ví dụ, cứ đến dịp Noel nào cũng có chuyện không đâu, khá buồn. Nên mình không thích Noel là vậy. Đó chỉ là một ví dụ, mọi người thử nghiệm xem?

Có fb, mình thực sự cảm nhận như thấy cả thiên hạ trên màn hình với đủ hỉ, nộ, ái ố…Thật khó có người nào làm quản lý nhân sự có thể hiểu hết người mình quản lý nếu không có fb. Nhưng mình cũng ghét những người có chuyện gì cũng cập nhật, hỏi nhau “đã lên phây chưa”, ghét những ông sếp coi fb như kẻ thù, cho nó là thứ rác rưởi (nhưng các ông/ bà đó cũng chẳng cô đơn mà chết).
*
Mình tưởng tượng đến ngày trăm tuổi, mình sẽ viết một note thế này: “Sau khi đọc những dòng này, các bạn đừng ngạc nhiên, đó là quy luật muôn đời. Rất tiếc, những người đến nhà tôi ngày tôi trăm tuổi không có nhiều bạn bè vì họ đã ra đi trong chiến tranh hoặc chiến tranh làm họ không thể đến được hôm nay mà bắt tôi phải đến với ngày này của họ trước. Tôi biết trong số người đến có (kể tên) là những người có thể chỉ vô tình gặp nhau trên cuộc đời rồi trở thành thân thiết; tôi cũng biết có (kể tên) là những người đã từng không thích tôi nhưng là những người biết đích xác giá trị của một vật nào đó dù vì lý do nào đó mà họ phải làm khác đi; tôi biết những có (kể tên) là những người luôn luôn sống chỉ vì mình nhưng hôm nay bắt đầu sống cho người khác…

Cuộc sống mỗi cá thể không thể vĩnh hằng nhưng những gì họ viết ra có thể vĩnh hằng nếu điều đó từng làm người khác thích thú hoặc căm giận.  Dân gian ta đã từng nói không gì lưu giữ lâu hơi bia miệng đó sao?

Cám ơn người sáng tạo ra fb (và bây giờ chuyển sang sản phẩm này- dù tôi cũng chưa biết sản phẩm lúc đó là gì), nhờ nó mà tôi hiểu được thêm chút ít về nhân gian, nhờ nó mà tôi có thể luyện trí nhớ suốt nửa thế qua, bởi tôi viết là tôi tồn tại.”

Thứ Năm, 18 tháng 12, 2014

AI TIN KHÔNG?

Không biết vì sao mà mình lại tin vào tên sách và tít báo Xuân, ngẫm lại nó rất hay vận vào người. Vì thế, năm nào biên tập báo Xuân, gặp cái tít của anh em nào đó nghi có thể vận vào hên xui năm đó của người viết là mình nhất định phải sửa.

Ngày trước, anh Đỗ Quý Doãn viết báo Xuân có cái tít ”Hạt giống đỏ giữa rừng xanh”, mình bảo, năm này anh lên chức. Quả nhiên anh ấy vào thường vụ Tỉnh ủy lúc bấy giờ trẻ nhất nước.
Một sếp khác viết đặt cái tít hay nhưng thấy không hên, mình sửa, ảnh cự, bắt lấy lại tít cũ. Vì ảnh là sếp có quyền quyết nên mình không sửa được. Năm đó ảnh mất chức. Đó chỉ là hai ví dụ.

Mình dọc báo Xuân, gặp những tác giả quen lại nhìn cái tít để ngẫm, toàn đúng trở lên.

Hồi Nguyễn Quang Lập viết tiểu thuyết “Những mảnh đời đen trắng” mang bản thảo cho mình đọc, mình bảo tên thì hay nhưng nên đổi lại, nó không chịu, quả nhiên sau đó kẻ khen người chê tanh bành.

Nguyễn Quang Lập mở blog, có câu “Đường xa nghĩ nỗi sau này mà kinh”, mình đọc xong lạnh xương sống, bảo nó bỏ đi, nó không chịu bỏ. Kinh!

TƯỚNG THẠCH KHÔNG RÀNH PHONG THỦY

Bạn đọc ở xa, đọc vụ tướng công an hồi hưu xây biệt thự trái phép giữa rừng đặc dụng Hải Vân không ai là không nổi đóa; nhất là việc xây mà không có phép càng làm mọi người nổi đóa hơn.
Tôi thì tôi lấy làm lạ cho tướng Thạch, ở chỗ, có tiền, thiếu gì nơi xây mà ông lại xây vào vùng tử địa đó.
Nói là vùng tử địa vì nó nằm dưới chân núi, phía Bắc và phía Tây là dãy Hải Vân bao bọc, mùa hè không một ngọn gió, mùa đông thì gió quẫn, tạo nên nhiều cơn lốc xoáy vô cùng khó chịu. Chẳng thế mà cách đó không xa, có khu du lịch xây rất đẹp từ rất lâu nhưng kinh doanh không mấy thành công.
Đó cũng chẳng phải “giữa rừng”, vì khu đất này ngày là đất làm nhà ở của công nhân lâm trường, xung quanh có nhiều nhà dân. Rừng thì đã “phân lô” cả rồi.
Tôi chỉ ghét ông Thạch ở chỗ xây nhà mà không xin phép chứ không ghét cái vị trí ông làm vì cho đất tôi cũng không lây chứ đừng nói mua. Nhà đó có cho tôi cũng không ở.
Ông Thạch không rành phong thủy nên hậu quả thấy liền.
Tôi có tiền như nhà ông Thạch, tôi mua 10 lô (1.000 mét vuông) đất khu đô thị mới Nam cầu Nguyễn Tri Phương (cách sân bay 4km, cạnh bờ sông) hết 4 tỷ, trả tiền 1 lần giảm 10% còn 3,6 tỷ, làm cái biệt thự hoành tráng ở chơi.
Nói đi thì cũng nói lại: Trên Hải Vân- Sơn Trà có bao nhiêu biệt thự ?. Nhiều! Của ai? Chờ hết thảy mọi người về hưu sẽ biết!

Thứ Ba, 16 tháng 12, 2014

KIẾM 1.000 TỶ GIẢM 5 NĂM TÙ

Một lần đi nhậu, thằng em cầm lý lên mời, nói, hết đi anh, bia chứ có phải toán, lý, hóa chi đâu mà anh sợ. Hehe.

Thực ra tui xuất thân từ dân chuyên toán, nhưng không hiểu sao càng ngày càng dốt toán. Bằng cớ là đọc vụ án Huyền Như lấy 4.000 tỷ đồng tui thấy rối tung rối mù. Mình làm ra đồng bạc chảy máu mắt, chị ấy lấy tiền tỷ như thò tay vào ví lấy thỏi son. Rốt cục đặt tờ báo xuống, cảm thán: Tài thật, tài thật, tiên sư chị Huyền Như!

Đọc vụ xử ông Nguyễn Đức Kiên, thấy ổng nói trước tòa, nhớ vanh vách từng số liệu, từng điều khoản luật, nghị định, quy định (ông này kinh doanh đủ cách, kiếm tiền như bơm nước dưới sông)…trong lúc quan tòa quan viện ấp a ấp úng, rốt cục đặt tờ báo xuống , vỗ đùi: Tài thật, tài thật, tiên sư Gã Đầu Bạc!

Rốt cục mới luận ra, toán mình không hẳn dốt nhưng dốt tính. Vì thế nên có từ tính toán. Người xưa không gọi làm toán mà gọi là làm tính là vậy.


Mình có quyền, mình sẽ cho làm một trại giam đặc biệt cho những người này ở (kiểu như Z30D ngày trước), cho họ kết nối thông tin toàn cầu, chỉ có nhiệm vụ ngồi nghiên cứu phương án kinh doanh kiếm tiền nghìn tỉ, từ đó để hoàn thiện luật vì mình rất dị ứng với hai từ “lách luật”. Ai làm được một dự ản kiếm 1.000 tỷ thì giảm 5 năm tù, 4.000 tỷ thì giảm 20 năm, cứ thế, ai thông minh thì ra trước, ít thông minh hơn thì ra sau chút. Cho họ về sớm họ còn kiếm tiền trả nợ chứ vụ nào cũng xử phải bồi hoàn chừng này chừng nọ mà nhốt họ trong tù họ lấy chi bồi?

Thứ Sáu, 12 tháng 12, 2014

MIURA, ĐỪNG TỪ CHỨC!

Từ điển tiếng Việt không có từ nào đủ độ để mô tả những gì xẩy ra tại sân Mỹ Đình hôm qua. 
Nhưng mà Miura, đừng từ chức, chỉ là ông chưa hiểu gì về người Việt Nam thôi. Từ nay ông cần làm hai việc:
1. Không nghe bất kỳ ai là người VN, đặc biệt là quan chức VFF, góp ý (chỉ đạo) về chiến thuật, không nên hỏi trợ lý ngôn ngữ về bình luận của báo chí VN.
2. Sau mỗi trận thắng, ông gọi cầu thủ đang ngồi trên đọt cây tụt xuống đất cho cái.
Hôm nay, ông cũng đừng đọc báo và xem truyền hình VN. OK?

Thứ Ba, 2 tháng 12, 2014

CÓ CHỖ MÔ KHÔNG NHẠY CẢM?

Đừng đổ hô cho TT- Huế cấp đất trên đèo Hải Vân cho dự án nước ngoài mà tội họ. Theo tui nghĩ, các khu vực, vị trí chiến lược trọng yếu thì tất nhiên phải
nắm giữ, nắm giữ thì theo kế hoạch phòng thủ từ trước, đất đó giao cho quốc phòng quản, ai dám cấp? Cái này càng nói càng lộ ra cái dở của nhà mình.
Sau dự án World Shine-Huế trên đèo Hải Vân- vị trí được cho là nhạy cảm- 
bị dư luận phản ứng thì phong trào...nhạy cảm đang tăng cao.
Theo đó, dự án trồng rau 11,6 ha tại thôn Cẩm Toại Tây (xã Hòa Phong, huyện Hòa Vang); dự án khu ký túc xá cho nhân viên Silver Shores (tại phường Hòa
Hải, quận Ngũ Hành Sơn); dự án khu phức hợp bến cảng du thuyền trên sông Hàn tại cảng cá Thuận Phước (cũ)…đều bị cho là nằm vùng nhạy cảm.
Mình trải thảm đỏ mời người ta đầu tư, người ta đầu tư vào rồi ưa đuổi khi nào
thì đuổi là không có thật thà. Chừ tui hỏi nghe, Quốc hội vừa thông qua việc cho người nước ngoài mua nhà ở VN, họ sang họ mua những nhà đã xây, nhà do
họ chọn,họ nhiều tiền họ mua cả tòa, cả khu, mình lại bảo nhạy cảm không
bán nữa à? Chơi vậy đâu có được!
Nói thiệt với bà con, tui không thích kiểu chạy theo…nhạy cảm này. Kiểu ngày
xưa đuổi Mỹ rồi sau đó chạy theo, anh Mỹ ơi, anh sang nhà em chơi dọa bọn
hàng xóm cho em xí; ngày xưa đuổi Nga ra khỏi Cam Ranh, nay báo anh Nga ơi, anh sang ở đó dọa bọn hàng xóm cho em xí…Anh nào thì cũng phải xác định
bền chặt.
Tui cũng không thích phân tích kẻ thù theo suy nghĩ của nhiều người bây giờ.
Vì tui nghĩ, nếu tui là kẻ thù của VN, tui không dại gì đầu tư vào các dự án có
vị trí được cho là nhạy cảm đó để VN đề phòng; tui rót tiền cho người VN làm;
Việt gian mới là nguy hiểm. Mà Việt gian dễ mua vì nó tham!
Nói vui thế thôi, thời mà dùng điện thoại di động vô Google Map cũng coi được tận trong nhà bếp nhà họ rồi, ấn nút phát tên lửa vượt đại châu bùm phát rồi mà không cho làm bến du thuyền và tàu lượn nghe nó kỳ.
Mà không phải, ưa vẫn thì có lý khác, chẳng thế mà có hồi định lấy đất sân bay làm sân golf rồi bảo không ảnh hưởng đó sao? Chả phải đã giao rừng cho người nước ngoài rồi đó sao? Chả phải giao Tân Rai cho nước ngoài khai thác rồi sao?
Đã nói nhạy cảm chẳng có chỗ mô không nhạy cảm? Mắt, tai, mũi, miệng, ngực, lưng, mông, vú, chân, tay…có nhạy cảm không?
Theo tui chỗ mô lồi ra cũng nhạy cảm, lõm vào cũng nhạy cảm, không lồi không lõm cũng nhạy cảm…Nhạy cảm hết.
Vậy chỗ nhạy cảm để dùng hay để ngắm?