Thứ Sáu, 13 tháng 2, 2015

Vĩnh biệt anh Nguyễn Bá Thanh

Anh Thanh ơi!
Em nói với con em khi nghe tin rằng, thôi, đừng buồn, để bác đi, bệnh nặng không chữa được mà bác cầm cự thế thể xác cũng đau đớn lắm.
Rồi em cắn môi, đi lên lầu và khóc rống lên. Rất lâu rồi từ khi ba mạ em mất em mới thế này.


Anh không phải người ruột thịt của em, em không thân anh như nhiều người khác, và em vẫn nhớ, rất lâu rồi, có lần anh nói với anh Nguyễn Công Khế sếp em rằng, thằng Thịnh nó có văn hóa, suy nghĩ sâu, viết lách nhiều ý tứ nhưng tui cứ quay lưng thì nó thụi tui cái.
Khi anh rời Đà Nẵng, thấy em trên đường, anh dừng xe lại, đưa cái túi giấy, em hỏi chi ri anh, anh nói, thuốc lá đó, xách về mà hút cho mau chết.

Chỉ là những chuyện nhỏ thế thôi mà sao em thấy Đà Nẵng hôm nay trống vắng quá.

Anh!
Đường hoa rực rỡ, lễ hội ánh sáng đêm nay lung linh là để tiễn anh đi. Với em và nhiều người, anh xứng đáng đi trên những con đường ấy, trong ánh sáng lung linh ấy.


Em và nhiều người sẽ luôn thấy anh hiển hiện trên những con đường, trên những cây cầu, trong những khu nhà chung cư, trong các con hẻm chưa được tươm tất lắm, như vẫn thấy anh ngồi chơi cờ bệt dưới gầm cầu sông Hàn, vẫn thấy anh đâu đó, rất gần và cũng rất xa. Hình như, đó là chốn thiên đường đó anh.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét