Thứ Năm, 31 tháng 1, 2019

MIỀN CỰC LẠC TIÊU TIỀN ĐỊA PHỦ, CÁ NƯỚC NGỌT BỊ DÌM CHẾT DƯỚI SÔNG HÀN

Phong tục thờ cúng gia tiên (gọi là thọ mai) là một nét văn hóa của người Việt, nó không liên quan đến tôn giáo nào cả.
Thế nhưng hiện nay, trên mạng, các trang hướng dẫn về phong thủy, nghi lễ, thậm chí hầu hết các báo viết về đề tài này đều dẫn những bài văn khấn (nhất là các lễ cúng dịp tết) đều bắt đầu và kết thúc bằng câu “Nam mô a di đà phật (3 lần). 
Ai cũng biết câu này thuộc về đạo Phật.
*
Tôi không theo đạo Phật nhưng rất thích triết lý của đạo Phật. Thượng tọa Thích Nhật Từ giải thích ngắn gọn, triết lý đó là lo cho người sống chứ không phải người chết. Ngay cả khi làm lễ cầu siêu cho người đã khuất cũng là lo cho người sống.
Sống phải tích đức chứ không phải chết rồi cầu phúc đức.

Thầy nói thế này:
Khi cúng ông Công, ông Táo hay cúng tất niên, giao thừa, thường có áo mũ, vàng mã. Không đúng. Ông Công, ông Táo, quan hành khiển làm việc của Ngọc Hoàng giao. Họ có trang phục, có phương tiện được cấp. Không ông nào lại mang đồ cuả người dương gian tặng, cưỡi cá chép, cầm tiền vàng của dương gian cúng… (hóa ra họ nhận lối lộ à?). Nên các lễ cũng đó là nghi lễ đón rước hoặc đưa tiễn, nên làm vui vẻ nhưng nhẹ nhàng. Đã là tiên, là thánh… thì họ chỉ hưởng hương hoa mà thôi.
Tôi thấy có lý.
Và thọ mai không khấn Nam mô…chỉ kính lạy (ông này bà khác).
*
Ai cũng cầu cho người chết vãng sinh cực lạc, tức là đến miền cực lạc. Vậy sao đốt tiền “Ngân hàng địa phủ”? Muốn họ ở đó hoài để tiêu tiền à?
Quá vô lý.
*
Mấy hôm nay trên mạng đưa các clip về phóng sinh mà thấy đau lòng. Người vừa phóng sinh, cá chưa kịp bơi đã bị điện dí giãy đành đạch. Họ bắt lại không phải để ăn mà để cho nó tỉnh lại rồi bán tiếp cho người mua để… phóng sinh.
Không có chuyện phóng sinh thì có phải chim cá nó sống đàng hoàng không?
Phóng sinh là khi thấy một con chim bị ướt lông không bay được thì cứu nó. Thấy ai làm thịt con chó thì can lại, hỏi mua rồi mang về nuôi hoặc thả nó nơi hợp lý…Chứ đi đặt mua để phóng sinh là mắc tội chứ phóng sinh gì?
Đặt thì có người săn bắt, mới sinh chuyện dí điện đau lòng đó.
Ấy là chưa kể mấy người mua cá vàng phóng sinh xuống sông Hàn. Cá vàng sống nước ngọt, sông Hàn nước mặn làm sao nó sống cho nỗi. Vậy mà hôm rồi, bờ sông đoạn cầu Tuyên Sơn xếp hàng...phóng sinh. Phóng gì, thả xuống nước mặn nó nổ mắt mà chết chứ có mà phóng?
*
Người học hành đầy mình, đầu hai thứ tóc lại gọi thầy bói không biết chữ bằng thầy, xưng con. Thầy phán cứ dạ thưa răm rắp.
Đó là biểu hiện cao nhất của sự bế tắc, sự ngu muội của lối giáo dục cứ khóc là Bụt hiện ra...

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét