Đã
hứa sau cuộc tàn sát dã man kéo dài qua 21.6, phải dưỡng quân vài ngày
lấy lại sinh khí, nhưng nhận được điện thoại của một chân dài loại bậc nhất Đà
thành, vốn tính dại gái nên không cưỡng được, đi nhậu.
Câu chuyện trong
cuộc đó thế này:
* Cả cuộc đời một
người làm báo giỏi như anh (hihi, mình được đánh giá rất cao) thì anh viết được bao nhiêu
phóng sự
(cũng biết phóng sự chớ đừng đùa)?
- Một trăm! (Nói xong thì ngồi thẳng, ngực ưỡn ra).
* Một phóng sự được trả
nhuận bút bao nhiêu K?
- Nhiều ít tùy từng bài, từng lúc, nhưng đổ đồng,
bình quân mỗi cái 1 triệu.
* Vậy là anh có 100 triệu
nhuận bút từ phóng sự?
-Đúng!
* Anh làm gì với 100 triệu
đó?
-E hèm…theo em thì làm gì?
*Theo em thì chung vốn với ai
đó để mua 2 mét vuống đất ở đường Bạch Đắng, gọi là cổ phần.
Đến đây mặt mình nghệt ra như ngỗng ỉa, mẹ kiếp, sự
nghiệp có đến 100 cái phóng sự lẫy lừng là thế mà chỉ được có 2 mét vuông đất,
cú nhưng kiềm chế, đoạn thủng thẳng:
- Nếu em tính 100 triệu anh có thể mua được 50 tấn
lúa, có phải vĩ đại hơn không?
Chân dài bụm miệng cười rinh ríc. Đụng thằng nào
mình đã cho nhai bã trầu rồi, đằng này vì chân dài mà mình lại dại...chân, nên
kiềm chế phát nữa.
Chân dài tiếp tục:
*Vậy anh đã làm gì với 100
triệu đó?
-E hèm, anh...anh, anh đã mua 1 chai Chivas 62 năm
tuổi ở cửa hàng miễn thuế bên Singapore, giá 7.000 đô Sing, vị chi là 70 triệu
VNĐ; về VN, anh mua 2 kg thịt bò Kobe hết 30 triệu; gọi bạn bè đến nhậu hết
rồi!
Chân dài ngất như chiếc tất.
Chết chưa, dám à...
(Nửa đêm thức giấc, nhớ chuyện, bèn chép lại, thay
cho việc giải thích vì sao chân dài lại thích mình? Kaka)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét