Mình rất thích bài hát
"Tháng Tư về".
Nhưng bây giờ là tháng 6.
Bắt đầu từ mùng 10 đã nhận
được rất nhiều giấy mời nhân ngày 21.6.
Khác với các tỉnh khác, các
đơn vị ở TP Đà Nẵng ít mời cái gọi là "đại diện", hầu hết đều mời
đích danh, lãnh đạo cũng đích danh, phóng viên, nhân viên cũng đích danh.
Đích danh có cái hay là nó
vừa thân mật vừa thấy từng cá nhân được trân trọng. Tuy nhiên, cái dở là đôi
khi bận không đi được thì không ai chịu đi thay.
Mình rất lười đi, vì thấy
nhiều nơi nó có gì đó đãi bôi cho phải phép, không khí gượng gạo, không vui.
Có nơi lại phát cái xách quà
từ khi mới vào nên xách kè kè trông rất dị (mà đa số quà đưa về không dùng được vì có in tên).
Hôm rồi hơi bực mình khi một
đơn vị tổ chức lại bắt mấy cha chủ báo và trưởng các cơ quan đại diện chơi trò
"Tay đâu, tay đâu...Tay đây tay đây".
Ớn!
Nhưng năm nào mình cũng đi
với Mobifone chỉ vì chơi thân với mấy cha bên đó (dù điện thoại mình dùng mạng
Vinafone mà thằng Vina này là chúa nghểnh ngãng với khách hàng, khổ nỗi số mình
dùng bạn bè đã quen). Với lại bên đó tổ chức cũng vui vẻ, thân mật. Năm nay
mình cũng đi và hát tẹt ga.
Năm nay nhiều nơi không đi
được nhưng những nơi nhất định đi thì có một nơi vui nhất, đó là nhà bác Chiến.
Gọi là bác vì bác ấy là bác
sĩ, giám đốc Sở Y tế Đà Nẵng. Thực ra thì bác í tầm tuổi mình lại luôn xưng em,
gọi mình là anh.
Vợ chống bác Chiến mời anh em
lại nhà. Nhà ở trung tâm TP nhưng trong kiệt, có khoảnh vườn rất xinh. Đồ ăn
thì do vợ bác í tự tay nấu, toàn thứ mang ở rẫy về. Ngon tuyệt!
Hồi trước mình thích bác
Chiến vì lúc đó bác í làm Giám đốc Bệnh viện Đà Nẵng nhưng ai gọi cũng nghe
máy, người nhà bệnh nhân hỏi gì bác í cũng bày vẻ rất kỹ càng. Mình dễ cáu nên
không được kiên nhẫn như bác, nên thích.
Sau này, bác í kể mấy chuyện
làm mình phải mang về kể với vợ con. Kể mà như nói là mình cũng phấn đấu làm
được như thế.
Hồi con trai bác í cưới vợ,
bác í nói với bác gái: "Bắt đầu từ ngày mai (ngày cưới của hai đứa nhỏ),
bà phải đầu hàng tuyệt đối với con dâu. Đầu hàng để nó ở với mình, nó cho mình
bồng cháu. Phật lòng nó ở riêng thì buồn lắm!".
Một hôm bác í điện thoại, mở
cổng, thấy bác trai chở bác gái đến cho quả mít mới hái trên vườn. Mở cửa xe,
thấy ông cháu nội ngồi trên băng ghế. Bác í cười nói, thỉnh thoảng chở cháu đi
chơi anh thấy vui không? Tất nhiên là
quá vui.
Hôm rồi bác í kể, hồi tui mới
yêu bà Liên (vợ bác giờ) tui chỉ quy ước một điều: Sau ni cô phải đối xử với
bạn tui tốt như tui đối xử với bạn cô là được. Câu ni có vẻ đơn giản nhưng thực
hiện không phải dễ. Nhưng có vẻ như bác gái cũng đã làm được.
Hôm đó không khí ấm cúng,
thân thiện và quá vui nên mình uống hơi nhiều, đủ các loại và hát hơi hăng, hát
Tháng Tư về-bài mình rất thích dù giờ đã là tháng 6 lại còn khuyến mại thêm bài
Giấc mơ trưa. Keke.
Khi về lại còn chở theo một
quả mít, một chai rượu thuốc. He he, mình thiệt là ham hố.
Trưa ni đã uống một ly rượu thuốc và ưa hát thêm bài
nữa nhưng hết bài tủ rồi. Hây dza. Chắc phải tự sáng tác bài Tháng 6 về...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét