Thứ Năm, 11 tháng 2, 2016

CẦN CÁI ĐỂ...TIN và HY VỌNG

Cuối năm cũ, đi Ninh Bình, ghé chùa Bái Đính. Trời mưa, lạnh thấu xương. Vậy mà có rất nhiều người bất chấp rét mướt, chèo kéo khách mua cho được đồng tiền may mắn. Bị lôi kéo không dứt ra được, mình mua luôn một liếp (trong đó có 12 đồng tiền kiểu cổ, xuất xứ từ TQ), trả tiền xong, xé ra, làm một vốc đưa lại cho chị bán hàng rong, bảo, em tặng chị, nếu đồng tiền này đúng là đồng tiền may mắn thì chị không cần dầm mưa phùn gió bấc đi bán nữa ha.
*
Tết, theo phong tục cổ truyền đã rất mệt. Nay sinh ra lắm thứ làm cho người ta mệt hơn. Riêng chuyện mua hoa quả để đặt đã thành một câu chuyện.
Người bảo bàn thờ không được đặt cam, vì cam là cam chịu; không được đặt quýt vì quýt là đợi đến mùa…quýt; không được đặt chuối, đặt dưa là vì trượt vỏ chuối vỏ dưa… Cúng xe thì không được đặt trái hình tròn vì sợ xe…lăn; không được đặt chuối,, dưa vì sợ xe trượt…
*
Vàng mã thì có nhà chở cả xe, đốt mấy tiếng đồng hồ không hết. Riêng tiền âm phủ lâu nay chỉ thấy loại VNĐ, USD, nay có thêm đủ thứ không biết tiền nước nào vì người bán hàng mã bảo VN đã gia nhập TTP.
Nếu đốt tiền, vàng mã mà giàu thì Chính phủ chẳng cần làm gì, cứ đến Tết thì phát tiền cho dân mua vàng mã đốt là có thể xóa đói giảm nghèo, tiến lên giàu một cách nhanh chóng.
*
Đi lễ chùa thì tiếng loa oang oang, nhà chùa giới thiệu khu ẩm thực trong chùa nhiều món ăn chay có quay số trúng thưởng.
*
Quan càng lớn, nhà càng giàu cúng bái càng nhiều, xe cộ đón thầy chạy show còn hơn ca sĩ. Cát- sê của thầy cũng thứ bậc rõ ràng.
*
Cũng chẳng trách được ai, vì con người cũng cần một cái gì đó để tin và hy vọng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét