Chủ Nhật, 7 tháng 2, 2016

ĐỜI THIỆT DỄ THƯƠNG!

Người Việt Nam thì quê hương là Việt Nam.
Nhưng khu biệt hơn một tí nữa về tỉnh, thành thì mình là người Quảng Bình sống ở Đà Nẵng nên gọi là ly quê.
Không ở quê, không có bà con nhưng đời mình thiệt là may mắn vì có được nhiều đứa em, trai có, gái có, thân thiết như anh em một nhà.
Tụi nó trẻ, làm kinh tế từ thành công đến rất thành công. Tụi nó cũng chẳng liên quan quái gì đến nghề của mình, nhưng gặp nhau thấy quý rồi thân, coi vợ chồng mình như anh chị ruột thịt.
Nhà mình có việc mấy đứa xúm lại cùng lo. Từ túi rau xà lách soong, can nước mắm, thùng trái cây, cho đến tổ yến tươi. Đi nước ngoài thì tha áo quần, thắt lưng, ví da… toàn đồ hiệu.
Mình in sách, chúng nó đi mua, trả tiền rồi mang về mình ký, lại còn đưa thêm ít tiền bảo mừng anh ra sách.
Lúc con mình còn học hành có đứa chăm chút.
Cưới con mình đứa đi đại diện gia đình, mấy đứa khác mang đến cả đoàn xe.
Có lúc nhà có người bệnh đúng là cả đoàn bác sĩ cùng lo.
Thỉnh thoảng làm ăn được, lại dúi vô túi ít tiền, bảo anh cầm mà tiêu. Mình sang chảnh: Chơ bộ tụi bây tưởng tao không có tiền à? Tụi nó cười, có nhưng ít hơn em.
Thỉnh thoảng dúi cặp vé máy bay xui anh chị đi du lịch.
Chiều nào chúng nó cũng kêu oai oái, anh Ba ơi, anh Ba hời…
Thỉnh thoảng mình làm mặt chảnh, quát: Không gặp tao thì tụi mày chết hay sao mà kêu hoài!
Mà lạ, đứa nào chơi với mình cũng thành công.
Chưa từng có đứa nào làm mình giận.
Hôm qua có đứa còn "quyết định" thay mình mua cái nhà ven sông. Nó bảo, anh mua đi mà ở cho sướng, thiếu tụi em cho mượn rồi tính dần…
(Nhưng mà vụ ni kẹt. Có thiếu cũng thiếu ít chứ thiếu nhiều sao tính. Để mình tính vậy).
Không yêu chúng nó sao được trời!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét