Thứ Hai, 21 tháng 9, 2015

Chuyện xưa, chuyện nay...

Cái thời chúng tôi, ở miền Bắc, hầu hết mọi người khổ hơn những người khổ nhất bây giờ.
Tôi đi học cấp 3 (hệ 10), trường cách nhà 8km. Buổi sáng không ăn, dậy từ sớm bỏ cỏ cho trâu ăn no để đi cày, về, tròng chiếc quần dài vá đít, chân đất, vừa đi vừa chạy; nghe trống tan trường là lao một mạch về nhà để chiều ra đồng… (nếu không phải đi lao động).
Buổi trưa, mạ nén một ít sắn độn cơm vào cái bát rồi úp vào đĩa để bên cạnh dĩa muối ớt, chén canh rau lang nêm ruốc. Có hôm, anh chưa về mà mấy đứa em còn đói quá, nó cứ ngồi cạnh dĩa cơm thò tay rút mấy lát sắn để ăn làm bát cơm lỏng ra; tôi về, lật bát cơm ra thì cục cơm sắn rơi xuống đất, con chó đói lao đến đớp phát chạy mất. Nước mắt cứ thế chảy ra, thương em, giận con chó mà không biết làm sao, để cái bụng đói meo vác cuốc ra đồng.
Niềm kiêu hãnh duy nhất của gia đình là mỗi sáng thứ hai chào cờ, tên anh em tôi lại được xướng danh, tuyên dương về thành tích học tập.
Nhà 7 anh em thì chỉ 2 đứa sau còn học phổ thông, 5 đứa đi học xa cách nhau chỉ một hai năm. Thời chiến, ba đi biền biệt, mạ tôi tần tảo nuôi con. Mùa rét phải lấy rơm lót ổ rồi đắp bao tải nằm mà vẫn không yên; mưa dột, gió luồn tứ phía.
Tôi vào bộ đội năm 17 tuổi chỉ nặng 42 kg. Đến 28 tuổi tôi mới được ăn một bữa no.
*
Đậu đại học, mạ cắt giấy tờ gửi vô cho thằng Cường đang học ĐHSP sang ĐHTH nhập học cho tôi, còn tôi vác rìu đi trầm.
Suốt thời học đại học, cứ nghỉ hè là tôi lại đi trầm.
Có chuyến vượt đèo Vít Thù Lù, hai bắp chân tôi tụt xuống, dượng tôi phải nắn lên rồi lấy dây buộc lại, đi tiếp. Hết hè nhập học, sốt rét xanh như tàu lá, ra nắng đưa hai bàn tay lên trời thấy gân xanh trong đó.
Hè, các em tôi, đứa giúp mạ đồng áng, đứa đi chở cát sạn về bán cho người ta đúc bờ-lô để kiếm ít tiền xe tàu nhập học.
*
Hồi đó không có mạnh thường quân nhận nuôi.
Hồi ấy không có ai làm từ thiện, trao học bổng hay đại loại gì đó như bây giờ.
Bây giờ, chưa thi có “tư vấn mùa thi”; đi thi có “tiếp sức mùa thi”; đậu rồi có “tiếp sức đến trường”… Hàng năm rất nhiều tổ chức trao học bổng. Đến mức có trường không biết ai nghèo để trao phải ra tiêu chí, ai không có smatphone mới gọi là…nghèo.
Bây giờ, báo viết bài “cậu tân sinh viên bất ngờ, ngạc nhiên, bật khóc…” khi chỉ có 300 nghìn đồng đóng học phí, đúng là nghèo, nhưng trong ảnh chụp đi dép Bitis, mặc áo pull cổ động viên MU không đến nỗi đi chân đât, mặc quần vá đít…
Bây giờ có tâm thư.
Bây giờ có báo, có mạng xã hội.
Người không kêu thì bây giờ các bạn cùng lớp cũng không để bạn nào phải bỏ học bao giờ.
*
So sánh thì khập khiểng nhưng không so sánh làm sao biết được sự thay đổi của cuộc sống?
Đây là một trong những câu chuyện tôi vẫn kể cho con tôi nghe, mỗi ngày. Chỉ để nói rằng, không có gì có thể làm ta gục ngã, ta phải tự lo cho ta, đừng ca thán, trông chờ, đó là liêm sỉ!
Nếu là thời tôi đi học, nhin cảnh bây giờ trên phim, chắc tôi nghĩ đó là thiên đường.
Nhiều người bảo đừng so ta với ta mà phải so ta với thế giới. Nhất trí. Nhưng so gì thì so, đừng so nội chiến, đánh bom, xả súng, huynh đệ tương tàn... Rất sợ.

Thứ Tư, 2 tháng 9, 2015

Bí mật của lịch sử

- Người mẫu biểu diễn một show chỉ được 200.000đ đến 400.000đ nhưng ai cũng xài đồ hiệu, đi xe sang, ở nhà đẹp... Đó là một bí mật của lịch sử.
- Lương cỡ chủ tịch tỉnh và tương đương chỉ hơn chục triệu đồng nhưng ai cũng có biệt thự và nhà thờ họ khủng. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Làm công chức mỗi tháng nhận lương chỉ hơn 2 triệu đồng một xí nhưng người ta sẵn sàng cầm sổ đỏ của bố mẹ để lấy 300 triệu đồng chạy vào công chức. Sau đó nhịn ăn, nhịn mặc 12 năm mới thu hồi lại vốn. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Nhiều người làm báo không lương, chỉ được cơ quan cho cái danh nghĩa, viết bài nào ăn bài đó nhưng vài tháng sau mới nhận được nhuận bút, vậy mà những người này thường tậu nhà, sắm xe hơi trước cả những nhà báo ở tờ báo có thu nhập cao. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Nhà thơ làm một bài thơ được trả nhuận bút 50.000đ; nhà văn viết một truyện ngắn được trả 200.000đ; phải tự bỏ tiền ra in sách của mình nhưng ai cũng tồn tại. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Hàng chục vạn cử nhân thất nghiệp nhưng ai cũng chạy đôn chạy đáo để vào đại học. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Rất nhiều người nói xấu vợ nhưng những người đó thường sống với vợ cho đến chết. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Rất nhiều bài diễn văn lê thê ai cũng lắc đầu nhưng ai cũng vỗ tay. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Rất nhiều điều của lịch sử bị viết sai lêch nhưng ai cũng phải học, thi, trích dẫn và vận dụng nó. Đó là một bí mật của lịch sử.
- Xung quanh ta tồn tại rất nhiều bí mật "ai cũng nhìn thấy". Đó là một bí mật của lịch sử.

Thứ Sáu, 28 tháng 8, 2015

Mùi oải hương

Cư xá 27 Nguyễn Huệ (Huế) có 3 dãy, dãy nữ ở trước, sau là hai dãy của nam, mình ở giữa, cách dãy nữ một hàng cây bàng và ghế đá.
Hồi đó hầu hết sinh viên ở cư xá (trừ các bạn người Huế) nên biết nhau hết.
Rồi mình nhìn thấy một bạn có má lúm đồng tiền, nền nã, ngoài giờ học ngồi đan len bên cửa sổ.
Rồi mình nhờ một “chim xanh” để làm quen với bạn ấy.
Tối đến, mình ngóng sang, thấy bạn ấy ôm chồng sách vở lên giảng đường là mình vơ vội quyển vở chạy lên theo. Bạn ấy ngồi phòng nào mình theo vào phòng đó.
Kiếm cớ mãi, rất lâu sau mới có dịp ngồi gần.
Tụi mình bắt đầu chát.
Không phải chát như bây giờ mà mình lấy một tờ giấy viết vài dòng (có thể là thơ) đẩy qua, bạn ấy viết trả lời, đẩy lại.
Cứ như thế.
Mỗi lúc càng nhiều giấy hơn.
Mình viết bao nhiêu lời lẽ lúc thì như triết gia, lúc lém lỉnh, đôi khi viết xong mình phục mình sao thông minh thế… Bạn ấy vẫn không có vẻ gì là chấp nhận, chỉ có một dấu hiệu là mình chát thì bạn ấy trả lời và chỉ ra về khi bảo vệ cư xá tắt đèn.
Rất lâu sau, đến lúc bạn ấy đi thực tập ở Quảng Nam. Và mình nhận được một lá thư. Mình viết lại rất nhiều thư.
Một tháng sau, bạn ấy về, tụi mình công khai sóng đôi từ cư xá đi ra. Mọi người mặc nhiên biết tụi mình yêu.
*
Chuyện cổ tích này không có câu ngày xửa ngày xưa… như các chuyện cổ tích in trong sách giáo khoa, vì nó mới…30 năm.
*
Trước lối ra của cư xá trường ĐH Tổng hợp Huế (27 Nguyễn Huệ) có một cây phong.
Mùa Thu, lá phong chuyển từ màu xanh sang màu vàng. Cuối Thu, lá phong đỏ rực trước khi rụng xuống phủ đầy mặt đất.
Mỗi chiều, sau khi ăn bữa cơm độn bo bo ở nhà ăn tập thể, tôi quần loe áo chẽn, đi dép sam-po; nàng đồ bộ hoa màu thẩm, đi guốc mộc sóng đôi từ cư xá ra đường. 
Chiếc ghế đá dưới gốc phong là điểm dừng đầu tiên.
Rất nhiều đôi đang yêu cũng theo lộ trình y hệt chúng tôi. Sau khi dừng ở ghế đá gốc phong thì về dòng Chúa cứu thế. Sinh viên Huế thường đi rất chậm.
*
Hồi đó phương tiện đi lại vô cùng khó khăn nên suốt mùa hè đầu tiên khi yêu không một lần gặp mặt, có cảm giác như thời gian kéo dài hàng thế kỷ.
Vào năm học mới khi lá phong đã chuyển sang màu đỏ.
Theo lộ trình cũ. Từ dòng Chúa cứu thế, tôi và nàng vào sân trường Vĩnh Lợi. Học sinh phổ thông vẫn đang nghỉ hè, sân trường phủ kín lá vàng.
Chúng tôi ngồi thế rất lâu nhìn những chiếc lá chuyển mình theo làn gió. 
Và lần đầu tiên tôi khoác vai nàng.
Lần đầu tiên tôi cảm nhận được hơi thở của nàng thơm mùi oải hương.
*
Mỗi lần trở lại trường cũ thỉnh giảng, bao giờ tôi cũng ngồi trên chiếc ghế đá ngày xưa. Rất lâu.
Có hai lần tôi hỏi hai lớp khác nhau thì cả hai lần hơn hai trăm sinh viên đều không hề biết sân trường có cây phong dù mùa đó cây phong đang trùm khăn đỏ. 
Sinh viên Huế bây giờ đi nhanh hơn.

Tất nhiên, sau này, trong phòng họ không bao giờ có một bình oải hương (khô) như phòng của chúng tôi bây giờ.
Mùi oải hương thần thánh.

Thứ Hai, 17 tháng 8, 2015

ÔNG NUÔI HEO VÀ SẾP BÁO LÁ CẢI

Ông hàng xóm có con heo nái đẻ được bầy lợn sữa. Một hôm, cô góa hàng xóm qua chơi, trông thấy mới khen bầy heo đẹp, lại phàn nàn nhà không có tiền mua một con về nuôi. 
Ông suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Cho tui hun (hôn) cái, tui cho con. 
Thoạt đầu cổ thấy chi lạ, sau nghĩ đi nghĩ lại, hun thì mất chi mô, lại được con heo nên tặc lưỡi, cho.
Hun rồi, ổng chỉ một con, đoạn nói:
- Cho sờ ngực cái, cho con nữa.
Cô chần chừ một lát rồi lại tặc lưỡi, cho.
Tiếp đó, ông lại nói, lại sờ rồi cho con nữa...
Miết, hết cả bầy heo con, ổng lại nói:
- Cho bỏ vô cái, cho luôn con heo nái, tui đàn ông đàn ang, nuôi vất vả lắm.
Cổ nghĩ thì cũng vui, lấy được con heo nái về hay chơ, cho.
Ông hàng xóm bỏ vô xí thì dừng lại, cổ hỏi răng dừng. Ổng nói, hết heo rồi. Cổ bảo: Vô đi, trả lại ông một con. Ổng cho vô xí lại dừng. Cổ lại bảo, sao dừng. Ổng kêu, hết heo rồi... Cổ trả lại con nữa. Miết vậy, nên bầy heo vẫn là của ổng.
Hôm sau, cô góa lại lân la sang ngắm heo, khen, bầy heo đẹp, không có tiền mà mua con về nuôi. Ổng lặp lại bài cũ, nhưng cô hàng xóm bảo, cổ không ưa heo con mà ưa luôn con heo nái..
Hi hi....Đến đây không cần kể nữa, tưởng tượng hay hơn.
*
Một ông sếp báo mạng bị cho làm báo lá cải kể chuyện khác.
Một hôm có người kêu, mày đừng làm chuyện này nữa thì vầy. Ổng không làm nữa, được vầy. Mấy hôm sau, lại kêu, mày đừng làm chuyện này thì vầy vầy, ổng vâng, không làm nữa, và được vầy vầy...
Ông không làm hết chuyện này đến chuyện khác nên tờ báo đó mới thành cái gọi là lá cải như hiện nay.
*
Thiên hạ hay bàn về chuyện lá cải với lá môn, ai cũng có lý của mình, tuy nhiên có điều không thấy người ta nói đến: Nếu không được làm gì nữa thì chỉ có mấy chuyện ấy thôi, là cướp, giết, hiếp, hở, gái gú, trai trơ...chơ còn chi nữa? Vậy thì lá cải, lá môn, lá sen, lá khoai, lá nho...chi cũng phải mần mà tồn tại, than cũng thế thôi.
*
Phải thừa nhận, ông sếp báo bị coi là lá cải không giỏi bằng ông nuôi heo.

Thứ Ba, 21 tháng 7, 2015

Mình về


Mình về cát trắng chân mây
Đường xưa gió đã thổi bay lối mòn
Mình về bước chập bước chờn
Vịn tay vào ngọn gió nồm chiều nay.

Mình về chợt tỉnh chợt say
Rượu đong đong mãi chẳng đầy
ly vơi
Dốc tình cao quá ơi hời...
Tính tình tang hát với người hôm nay.

Gió nồm một ngọn cầm tay
Nắng sương một nắm, đắng cay nửa lời
Ba nước mắt, bảy nụ cười
Mười thương, chín nhớ đến người đến ta.

Mình về đường có còn xa
Người còn đứng đợi như ta thuở nào?
Với tay ngắt một vì sao
Cho thêm vào túi chiêm bao
Mình về.

NGUYỄN THẾ THỊNH

Ta về với mạ ta thôi

Ta về với mạ ta thôi
Có chi mà phải rong chơi cho nhiều
Mạ ngồi bậu cửa mỗi chiều
Ngóng ta như thế bao nhiêu năm rồi.
Sao ta lại thế ta ơi
Mãi mê muội giữa dòng đời nhiễu nhương
Thì ai cũng bảo quê hương
Thì ai cũng nhớ cũng thương cũng là...
Dặm đường thuở ấy đi qua
Bây giờ chỉ có mạ ta ngồi chờ.
Ta về theo tiếng ầu ơ
Ta về để khỏi bơ vơ giữa đời.
Ta về với mạ ta thôi!

NGUYỄN THẾ THỊNH

Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2015

Kiểm tra sức khỏe

Nhân viên vệ sinh của công ty rất buồn phiền vì các ông thường lơ đãng khi vào nhà vệ sinh. Để giải quyết những vũng nước vàng khè dưới nền toilette, một nhân viên nữ nghĩ ra sáng kiến dán lên tường một tờ giấy: “Không tiểu tới bô chứng tỏ bạn bị yếu, tiểu ra ngoài bô chứng tỏ bạn bị… ủ rũ!”.
Ngay từ ngày hôm sau, toilette nam sạch bóng.
Cái gì cũng phải có sáng kiến.
Đang đại hội các cấp, những ai có tên trong danh sách “quy hoạch” đều đi khám sức khỏe và tất nhiên ai cũng có một giấy chứng nhận sáng choang. Tiền khám chứ đâu phải họ khám.
Mình thấy thế không công bằng, lại tạo ra sự gian dối, nên đề nghị lấy một cái lon sắt tây đựng sữa, bỏ cát vào nén chặt lại rồi bắt mấy cha đứng xa 1m đái vào. Cha nào đái mà cát re ra ngoài thì ghi đủ sức khỏe, không thì loại, rất công bằng.