Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

TỰ DO LÀM NGƯỜI!

Ngày 12.5 cách đây 7 năm, anh Nguyễn Việt Chiến bị bắt vì viết loạt bài về vụ PMU18. 
8 tháng sau anh được trả tự do, tôi mời gia đình anh vào Đà Nẵng chơi.
Hôm đó anh em chúng tôi tiếp anh ở nhà hàng Cội Nguồn (khu Đảo Xanh- Đà Nẵng). Một anh CA ngồi ở bàn bên cùng đồng nghiệp (không mặc sắc phục), chỉ là quen biết trên công việc chứ cũng không mấy thân thiết và cũng ít gặp nhau, nhưng thấy tôi nên sang cụng ly. Tôi giới thiệu, đây là anh Nguyễn Việt Chiến. Anh ấy sửng ra mấy giây rồi đặt ly xuống bàn, chấp tay lại: Anh Việt Chiến, cho em lạy anh một lạy!
Khi ra về, tụi tôi kêu tính tiền thì chủ quán nhất định không lấy, tôi hỏi vì sao, anh chủ quán chỉ nói, tôi bảo không lấy là không lấy.
Vậy là nhờ anh Việt Chiến mà lần đầu tiên kể từ ngày từ Hà Nội vô Đà Nẵng, tôi được một bữa uống bia…chùa.
Hôm nay 14.5, ngày mà cách đây 7 năm, trên trang nhất Thanh Niên có một cái tít khó có người dám dùng: "Phải trả tự do cho các nhà báo chân chính!".

Anh Nguyễn Việt Chiến vừa viết bài thơ về sự kiện này, mở đầu bằng hai câu: “Bảy năm, ờ nhỉ, qua rồi/ Tôi đã trở lại là tôi mỗi ngày” .
Nhưng tôi lại thích nhất hai câu kết: “Tháng ngày tôi vẫn ước mơ/ Một lần trở lại tự do làm người”. Hai câu thơ kiệt xuất!
***
(Tui cố tình dùng hai từ cuối. Thực ra người ta nói thơ là kiệt tác, con người mới kiệt xuất)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét