Thời bao cấp, Luật Hôn nhân không như bây giờ. Việc ly hôn không dễ.
Muốn nộp được đơn phải có cả chữ ký của vợ lẫn chồng.
Muốn nộp được đơn phải có cả chữ ký của vợ lẫn chồng.
Có lần tòa án nhận được đơn của cô vợ xin ly hôn để lấy chồng khác, dưới cũng có chữ ký của anh chồng, nhưng trên chữ ký, ảnh viết một câu không chấm phẩy:
“Tôi cho cô về nhà lấy chồng nhất thiết không được ở lại với tôi”
“Tôi cho cô về nhà lấy chồng nhất thiết không được ở lại với tôi”
Ra tòa, luật sư bên nguyên nói, anh chồng thuận tình ly hôn, nên câu này được hiểu: “Tôi cho cô về nhà lấy chồng, nhất thiết không được ở lại với tôi”
Luật sư bên bị lại bảo, ảnh không đồng ý ly hôn, nên câu này được hiểu:
“Tôi cho cô về nhà, lấy chồng nhất thiết không được, ở lại với tôi”
Luật sư bên bị lại bảo, ảnh không đồng ý ly hôn, nên câu này được hiểu:
“Tôi cho cô về nhà, lấy chồng nhất thiết không được, ở lại với tôi”
Hỏi lại anh chồng, ảnh nói một tràng: “Tôi cho cô về nhà lấy chồng nhất thiết không được ở lại với tôi”.
Tòa búi.
Tòa búi.
Hôm qua ngồi uống nước, nghe hai anh bàn bên bàn chuyện gì đó của tòa. Một anh (có vẻ như là người phía bị can) hỏi: Rốt cục thì đoán họ xử khoảng mấy năm? Anh kia (có vẻ như là luật sư hay quan tòa gì đó) lắc đầu: Biết đâu được, cái đó là do…Obama quyết định.
Thoạt đầu ngu lâu không hiểu, nhăn trán suy nghĩ mãi, sao vụ án ở VN lại do Obama quyết định?
Hiểu ra mới thấy, chữ nghĩa thời nào cũng rất lắt léo.
Hiểu ra mới thấy, chữ nghĩa thời nào cũng rất lắt léo.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét