Thứ Năm, 20 tháng 7, 2017

NẾU KHÔNG PHẢI TƯỚNG LIÊM MÀ ĐÓ LÀ TƯỚNG THỊNH THÌ SAO?

Người VN có thể do bản lĩnh hoặc do hiểu biết nên ít nghe ai nói đến hội chứng sau chiến tranh. Người Mỹ thì nhiều. Cả tướng lĩnh, sĩ quan và binh sĩ của họ hầu hết đều bị trầm cảm, stres này nọ...
*
Tôi là một người lính, kinh qua chiến trường Lào, Căm pu chia và miền Nam trước giải phóng, về đi học rồi đi làm, không ai, ngay cả tôi bảo tôi bị hội chứng sau chiến tranh cả.
Nhưng đôi khi bị ai đó trách móc, nằm nghĩ lại, thấy cũng là lạ.
Vì sao vốn là một nam sinh được cô thầy khen là có nụ cười đẹp, hiền lành vì má có hai lúm đồng tiền lại biến thành một người đàn ông có bản mặt khó ưa?
Vì sao điện thoại hoặc nghe điện thoại của PV, nhân viên chưa bao giờ quá một phút?
Vì sao giao việc chỉ nói một câu?
Vì sao nhận việc chỉ lắc hoặc gật?
Vì sao khi biên tập bài chỉ ghi một từ: Hay! Tốt! Dở! Bỏ! Có mùi!
Với gia đình vì sao mình ít chuyện trò cởi mở?
Vì sao thấy cái gì chướng cũng xông vào dù chẳng phải việc mình?
Vì sao không ưa ai là nhất định không ưa dù mới chỉ nhìn họ trong vòng ba nốt nhạc?
Nhiều lắm.
Có lẽ tôi đã bị hội chứng sau chiến tranh một mức độ nào đó mà tôi không biết.
*
Mấy hôm nay tôi cứ nghĩ mãi về câu chuyện tướng Liêm.
Ông với tôi cùng thế hệ. Bạn học cùng lớp ở trường quân sự với tôi cũng có hai thằng đeo hàm trung tướng.
Thực sự tôi có trách ông và lấy làm tiếc về cách hành xử của ông vì nghĩ, một con người đã kinh qua trận mạc, giữ nhiều cương vị quan trọng, đi lên từ người lính mà ông lại không đủ bản lĩnh hành xử trước một việc nhỏ như thế?
Chiến trường binh đao không chết lại chết vì anh núp lùm.
Hôm nay hay tin thân mẫu ông qua đời. Nghĩa là ông nói thật vội chạy về vì mẹ ốm.
Mình thành người vô tâm mất rồi.
Mẹ!
Đời ta sẽ chông chênh nhường nào khi không còn mẹ.
Lại nghĩ, nếu mình là ông lúc đó thì sao?
Ông sai. Không bênh ông nhưng thấy thương cho ông.
Thương cả cho mình, Thịnh ạ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét