Thời gian gần đây, có một
khuynh hướng nhiều người bỏ xe máy, chuyển qua đi xe đạp. Đây là một khuynh
hướng (hay trào lưu) xét về nhiều phương diện là rất có ý nghĩa: Bảo vệ môi
trường, tiết kiệm, giảm kẹt xe...Tuy nhiên, người đi xe đạp cũng chịu nhiều hệ
lụy rất...mắc cười.
Khi giá xăng tăng lần gần đây
nhất, tôi lấy chiếc xe cũ của con trai đi từ hồi phổ thông đang treo trên gác
làm kỷ niệm xuống đi. Lần đầu tiên sau nhiều năm đi lại xe đạp, có một cảm giác
rất kỳ lạ, rất khó diễn đạt, trong đó cảm giác rõ nhất là thấy mình rất...tự
do. Mỗi ngày đạp 5 km đến cơ quan, 5 km trở về nhà, tính ra khoảng 20 km, thấy
con người khỏe khoắn và phấn chấn hẳn lên.
Ra đường đạp xe thấy mọi
người nhìn mình rất thân thiện. Có lần chiếc xe rơi mất cái ốc vít chắn sên,
nhiều bạn nam thanh nữ tú gần đó chạy ra gọi ơi ới, lượm vít, lấy đồ nghề trong
xe máy ra giúp tôi vặn lại, rồi hỏi han thân mật lắm. Thấy vui.
Nhưng khi đi đến các cơ quan
khác để làm việc (ở Đà Nẵng các cơ quan không xa nhau lắm mà đường lại rộng),
bảo vệ nhìn tôi bằng con mắt khác thường, họ hoạnh họe đủ điều, hỏi hết cả
trích ngang lý lịch, chìa đủ loại giấy tờ họ mới cho vào. Nhiều người còn tưởng
tôi là ông hưu trí đi...kiện.
Đọc trên mạng, thấy nhiều thành
phố lớn, người ta còn không cho gửi xe đạp chỉ vì chỉ còn chỗ gửi...xe máy,
thấy mắc cười hơn.
Nhiều bạn trẻ khi bình luận
chuyện này trên mạng cũng cho rằng, thời buổi tốc độ siêu nhanh như...email mà
đi xe đạp thấy chẳng giống ai. Thậm chí khi nghe tin FPT khuyến khích nhân viên
đi xe đạp nhiều người đã "ném đá" không thương tiếc.
Theo quan điểm cá nhân tôi
thì phải căn cứ vào tính chất công việc, điều kiện từng người, từng vùng...mà
áp dụng, không nên khiên cưỡng. Tóm lại, ai thấy điều kiện của mình có thể dùng
xe đạp là đủ thì nên dùng. Và xã hội cũng nên nhìn nhận điều này theo khuynh
hướng tích cực.
*
Từ đầu năm 2013 đến nay, có
một hình ảnh làm tôi rất thích thú, đó là các cảnh sát khu vực phường Thanh
Bình, quận Hải Châu (Đà Nẵng) đi thực thi nhiệm vụ của mình trong phường
bằng...xe đạp. Nhìn, đã có ngay một cảm giác bình yên và gần gủi.
Cảnh sát khu vực với nhiệm vụ
bám công việc, bám địa bàn, bám đối tượng...trong phạm vi mình phụ trách thì
việc đi xe đạp là vô cùng hợp lý. Chính trung sĩ Lê Nhân cũng thấy điều này khi
nói: "Từ khi đi xe đạp, tôi thấy công việc thuận lợi hơn, bà con trong khu
vực rất ủng hộ và thể hiện thái độ chân tình hơn nhiều". Còn bác Mỹ, một
người dân trong phường cụ thể hơn: "Cảnh sát khu vực thường đến nhà dân
buổi trưa, buổi tối...Lúc đó mà đi xe máy vào từng ngõ thì ồn ào lắm", ông
rất ủng hộ việc lãnh đạo công an phường sắm xe đạp làm phương tiện cho các
chiến sĩ của mình.
Chỉ áp dụng chưa đầy 3 tháng,
với 7 chiếc xe đạp mới sắm ban đầu, nhưng trung tá Huỳnh Kim Nhẫn, Trưởng công
an phường Thanh Bình cũng đã đánh giá đây là một sự chuyển hướng đưa lại hiệu
suất công tác cao, và theo ông, mô hình này nên nhân rộng ra toàn thành phố.
Được biết, lãnh đạo công an
thành phố Đà Nẵng cũng rất ủng hộ chủ trương này.
Trong nổ lực làm đẹp hình ảnh
của người cảnh sát (kể cả việc không đưa cảnh sát bụng béo ra đường), thì đây
là biện pháp khả thi nhất.
*
Thành phố Đà Nẵng được mệnh
danh là "thành phố đáng sống". Nó đáng sống không chỉ vì nó đẹp,
đường sá rộng rãi, thiên nhiên kỳ thú...mà nó còn được tạo ra bằng nhiều thứ,
trong đó có con người Đà Nẵng. Một người dân chỉ đường tận tình cho du khách, một
người bán hàng nói đúng giá, một ổ cắm điện để sạc điện thoại nơi nhà ga, bến
xe, nơi công cộng, một bác xích lô thân thiện, một anh lái xe taxi không đi
vòng vo "mua đường"...tất cả đều góp phần làm nên điều đó.
Và bây giờ, hình ảnh của cảnh
sát khu vực đi xe đạp chắc chắn mang lại cho người dân sự gần gủi, thân thiện,
yên bình...một hình ảnh rất đẹp!
Nó còn đẹp hơn khi chúng ta đang thực hiện cuộc vận
động "Học tập và làm theo tấm gương đạo đức Hồ Chí Minh" bằng những
việc làm rất cụ thể, thiết thực.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét