Ngày 5.6 là ngày mình lên đường nhập ngũ.
Sáng đó, các bạn đồng học tiễn mình lên Huyện đội Lệ Thủy thì đi thi tốt nghiệp cấp 3 buổi đầu tiên.
Bằng tốt nghiệp phổ thông của mình (hệ 10 năm) sau này được ghi “Tốt nghiệp đặc cách nghĩa vụ quân sự”- dòng này được viết bằng mực đỏ.
Bằng tốt nghiệp phổ thông của mình (hệ 10 năm) sau này được ghi “Tốt nghiệp đặc cách nghĩa vụ quân sự”- dòng này được viết bằng mực đỏ.
Trong xóm, mình chơi thân với Nguyễn Thanh Sinh, nó cũng học cùng khóa nhưng khác lớp, cũng đi bộ đội một ngày, vào cùng một đơn vị. Lúc học lớp 10, nó và em gái của Trần Quang Vinh một người bạn cùng khóa thích nhau. Vinh đi bộ đội trước và hy sinh sau ngày nhập ngũ một năm, ở chiến trường Quảng Trị.
Nguyễn Thanh Sinh hy sinh, Trần Thị Gái, cô hoa khôi của trường, bạn nó, vào ngành công an, vẫn ở vậy cho đến nay.
Nguyễn Thanh Sinh hy sinh, Trần Thị Gái, cô hoa khôi của trường, bạn nó, vào ngành công an, vẫn ở vậy cho đến nay.
Vào chiến trường, mình, Sinh và Thân Trọng Bình rất thân nhau. Ngoài việc có bề ngoài khiến nhiều người nhầm thì 3 đứa đều trẻ nhất đơn vị, 17 tuổi.
Bình quê Thừa Thiên nhưng ba mẹ tập kết ra Bắc, ở Đồng Hới. Tối nào sau giờ sinh hoạt và điểm danh của đơn vị, ba thằng cũng trốn về bãi cát ven sông Sê kông đoạn qua Ma-ka- muỗng tập võ. Bình là đứa biết nhiều thứ nhất trong đám bạn. Nó chơi đàn guitare cực hay và là thầy dạy đàn và dạy phóng dao của mình và Sinh. Nó cũng là tiền đạo đội bóng đá của F470 có cái chân trái khéo như cái tay.
Bình xuất ngũ, về học Âm nhạc Huế rồi ở lại trường. Về âm nhạc, nó là đứa, vào thời điểm đó, có học vị cao và sớm.
Bình lấy vợ là một cô sinh viên cùng ngành, có hai con trai thì lâm bệnh và mất.
Bình quê Thừa Thiên nhưng ba mẹ tập kết ra Bắc, ở Đồng Hới. Tối nào sau giờ sinh hoạt và điểm danh của đơn vị, ba thằng cũng trốn về bãi cát ven sông Sê kông đoạn qua Ma-ka- muỗng tập võ. Bình là đứa biết nhiều thứ nhất trong đám bạn. Nó chơi đàn guitare cực hay và là thầy dạy đàn và dạy phóng dao của mình và Sinh. Nó cũng là tiền đạo đội bóng đá của F470 có cái chân trái khéo như cái tay.
Bình xuất ngũ, về học Âm nhạc Huế rồi ở lại trường. Về âm nhạc, nó là đứa, vào thời điểm đó, có học vị cao và sớm.
Bình lấy vợ là một cô sinh viên cùng ngành, có hai con trai thì lâm bệnh và mất.
Vẫn nhớ hôm nhập ngũ, mấy đứa con gái khóc như ri. "Thịnh ơi, mi đừng chết!"
Mình không chết. Nhưng có hai người bạn thân thì đã ra đi.
Mỗi năm đến ngày nhập ngũ, lại nhớ đến hai đứa nó. Rất nhớ.
Mình gọi ngày 5 tháng 6 năm 1974 là ngày định mệnh. Vì nếu ngày đó không thế thì cuộc đời của 3 đứa mình sẽ khác, rất khác.
Mỗi năm đến ngày nhập ngũ, lại nhớ đến hai đứa nó. Rất nhớ.
Mình gọi ngày 5 tháng 6 năm 1974 là ngày định mệnh. Vì nếu ngày đó không thế thì cuộc đời của 3 đứa mình sẽ khác, rất khác.
Sinh ơi, Bình ơi! Tao rất cô đơn.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét