Cuộc đời ai cũng thế, có
những người mà mình yêu thích và kính trọng, dù đôi khi ta chưa từng gặp họ.
Đối với tui thì đó là ông Nguyễn Bá Thanh. Nhưng ông Thanh thì tui đã gặp rồi.
Nói thiệt bụng là tui vô cùng ngưỡng mộ ông, đến mức ngưỡng mộ cả những gì có
người nói không tốt về ông, vì tui không tin điều họ nói. Cái ni có thể gọi là cuồng. Cuồng
thì không hay, nhưng mà thừa nhận tui cuồng.
Cuồng đến mức, tết này đi sắm
đồ, thấy mấy tay bảo vệ bãi giữ xe cạnh Big C hung hăng như giang hồ, lại nhớ
ông Thanh; về chợ Hàn thấy bảo vệ đá thúng, quẳng hoa mấy bà nông dân bán bên
vỉa hè, lại nhớ ông Thanh; thấy mấy cụm hoa trên đường Bạch Đằng gọi là đường
hoa nhưng lèo tèo lại nhớ ông Thanh; vô bệnh viện thăm người ốm phải đưa tiền
gửi xe lại nhớ ông Thanh; thấy taxi tràn chiếm lòng đường cũng nhớ ông
Thanh...Đành rằng, ông Thanh không phải làm những chuyện đó, nhưng không hiểu
sao lại cứ nhớ ông. Lạ thế!
Nói thiệt là hôm mùng 2 tết,
nhấc máy lên định điện cho ông, định đến thăm ông xí, nhưng không hiểu sao lại
thôi. Bình thường tui cũng chẳng bao giờ điện cho ông, thỉnh thoảng gặp là do
ông điện, bảo, ông làm chi đó, lên tán dóc chơi...Và tui gặp ông, ông nói đủ
thứ chuyện trên đời. Chuyện nào cũng có tứ thành một câu chuyện, câu nào ông
nói cũng có thể "rút tít" được. Thú vị là thế.
Từ khi ổng ra Hà Nội tui chưa
hề gặp lại, là do ổng không hề điện thoại rủ tán dóc chơi. Cũng biết ổng đâu
rảnh để tán dóc với mình.
Con đường hoạn lộ không bằng
phẳng của ông là đề tài được nhiều người nói đến, tôi thì không coi đó là thảm
họa, vấn đề là ông vẫn là ông, vẫn làm những gì trong chừng mực có thể như tính
cách của ông.
*
Xin những ai không ưa ông
Thanh (hay tui) đừng ném đá status này, đây là ý kiến cá nhân tôi, không thích cũng nên
tôn trọng, vì như tôi đã nói, tôi là người cuồng ổng. Nhớ hồi còn blog 360, có
một bloger lập blog chỉ chuyên vạch chuyện xấu ông Thanh, một lần tui viết chi đó về ông, anh
này comment bảo ông Thanh cho tôi rất nhiều đất. Tôi trả lời rằng, "Rất
nhiều, chỉ có Hoàng Sa là tôi chưa có đất thôi!" Nói vui thế, chứ tôi mà
có một tấc đất của TP cấp thì xác đã banh ra mà không cần nổ.
Nên để yêu ghét như một lẽ tự nhiên.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét