Thứ Ba, 21 tháng 3, 2017

CẤM HÁT = CẤM NGHĨ

Thiên hạ đang àm ào về chuyện 5 ca khúc bị cấm. Tôi là người ngoại đạo âm nhạc, không dám bình, chỉ nhớ lại câu chuyện này nên kể vui:
Năm 1989, tỉnh Bình Trị Thiên tách làm ba, mỗi tỉnh đều trở về địa giới cũ. Hồi đó có nhiều người khá cực đoan, sự cực đoan thể hiện luôn qua tư duy của người lãnh đạo. Còn nhớ hồi đó TP Huế phát động một ngày tổng vệ sinh dọn rác rưởi, ý rằng dọn sạch những thứ của Quảng Bình, Quảng Trị mang vào lâu nay. Nhiều nơi còn lấy chổi, bồ kết đốt xông xú uế :P
Nhiều người bạn Huế từng rất thân với chúng tôi cũng hô hào nhiều câu khiến tôi đến nay vẫn còn nhớ y nguyên.
Người Quảng Bình cũng cực đoan không kém.
Trong một cuộc liên hoan ngày tái lập tỉnh, có mời nhạc sĩ Hoàng Vân, người sáng tác bài Tỉnh ca nổi tiếng "Quảng Bình quê ta ơi".
Trong cuộc đó, mấy cụ hưu trí cấp cao đề nghị Hoàng Vân sửa lại ca từ đoạn :Muôn người như một gửi về Trị Thiên tấm lòng sắt son...". "Nó đối xử với mình như thế thì mình sắt son làm gì?". Nếu Hoàng Vân không sửa thì đề nghị tỉnh cấm hát bài đó. :P
Lúc đó nhạc sĩ Hoàng Vân đứng lên, giọng rất từ tốn, ông nói đại ý rằng, mỗi tác phẩm nghệ thuật đều hướng đến giá trị vĩnh cửu, giá trị của loài người. Rồi ông khẳng định luôn, ông không sửa và không cho ai sửa lời bài hát của ông.
Nói "Quảng Bình quê ta ơi" là bài tỉnh ca, thực tế, tôi thấy rất nhiều người thuộc, rất nhiều người hát, không cứ gì người Quảng Bình.Chứng tỏ, ca khúc đó có một sức sống rất mảnh liệt.
Trở lại mấy bài hát bị cấm.
Trước hết, tôi nghĩ, mọi người có thể tranh luận những không nên miệt thị người khác. Ông Nguyễn Lưu hay Nguyễn Thụy Kha nói ra suy nghĩ thì đó chỉ là suy nghĩ cá nhân các ông ấy thôi và chúng ta cũng nên làm quen với những suy nghĩ trái chiều, đừng đồng phục suy nghĩ.
Điều đáng suy nghĩ ở đây mà tôi suy nghĩ hoài cũng không hiểu được là xuất phát từ đâu người ta lại "tạm ngưng lưu hành" những bài hát đó?
Nếu nói vì lời bài hát có nhiều dị bản thì nhiệm vụ của người quản lý là tìm ra và công bố bản gốc chứ không phải vì thế mà cấm hay ngưng.,
Còn nói kiểu "Con đường xưa em đi là con đường nào?" hay "Chiến trường anh bước đi là chiến trường nào?" thì kỳ quá. Chiến trường nào thì cũng là chiến trường. Và chắc chắn "Chiến trường anh bước đi / Có nàng hoen đôi mi, ngóng theo đường vắng hoe..." là hình ảnh, là thực tế, là nỗi niềm có thật, rất thật, rất con người. Đó là vấn đề của nhân loại.
Người ta sợ bài hát đó làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của người khác nhưng vô hình trung họ đã tiếp thêm sức sống cho nó. Đó là cách làm quản lý và cách "định hướng tư tưởng" sai lầm nhất mà Việt Nam vẫn còn áp dụng.
***
(Nhân đây hiến kế luôn: Nếu muốn tinh thần văn bản nào đến tận từng người dân thì nên... cấm lưu hành)

Thứ Năm, 16 tháng 3, 2017

ĐÀ NẴNG: CÓ CHUYỆN “ĐÁNH NHAU” KHÔNG? (Phản hồi tích cực)

NGUYỄN THẾ THỊNH 

I.
Mình thường nói với mấy đứa nhỏ, thông minh thì nhỏ tuổi cũng thông minh nhưng kinh nghiệm thì phải sống mới có. Vấn đề ở chỗ, nếu cứ phải sống cho đến khi có kinh nghiệm thì kinh nghiệm cũng không còn mấy khả dụng, vì thế phải lắng nghe và học kinh nghiệm từ những người đã sống. Cũng như trí tuệ, cái này có thể nói “thiên tài là người đứng trên vai người khổng lồ”.
Nhưng một đứa bậc đàn em mình lại nói, già chẳng được gì, chỉ được cái mau về hưu và mau chết.
Vế đầu đúng, vế sau không hoàn toàn đúng, vì khối đứa trẻ cũng chết như thường, khối người già vẫn sống nhăn răng.
II.
Dạo này Đà Nẵng xẩy ra nhiều chuyện, hết bên Thành ủy lại đến bên Ủy ban khiến bàn dân thiên hạ nghi ngờ có chuyện phe này đánh phe kia. Đánh qua đánh lại? Và tất nhiên, đầu tiên họ nghĩ đến hai người đứng đầu thành phố.
Có không?
Theo những gì mình biết thì thế này:
Bí thư Nguyễn Xuân Anh là người còn rất trẻ, gần như hội đủ yếu tố để có thể tiến xa. Xuân Anh sinh ra trong gia đình căn cơ, có nền tảng nói chung và kinh tế nói riêng, vì thế, theo quan sát của mình, Xuân Anh có khát vọng làm việc để thể hiện mình. Vì có nền tảng kinh tế nên không tham lam (như/bằng những người khác).
Lãnh đạo mà thiên tài hoặc đặc biệt giỏi thì lâu lâu mới có một người, còn thì trí tuệ không hơn thua nhau là mấy, vậy thì người nào không tham lam hoặc ít tham lam hơn thì mình ủng hộ. Huống chi Xuân Anh là người học hành bài bản lại còn chấp người khác mấy nhiệm kỳ.
Dù nhiều người nhận xét khác nhau nhưng mình tiên lượng, Xuân Anh sẽ còn thăng tiến.
Chủ tịch Huỳnh Đức Thơ là người đĩnh đạc, lịch lãm, theo mình là có tầm. Tuy nhiên, ông Thơ làm chủ tịch hết nhiệm kỳ này thì đã quá tuổi cơ cấu. Điều này hẳn ông Thơ tự biết (và ai cũng biết).
Ông Thơ có trong sạch không mình không dám nói, nhưng qua vụ lùm xùm về tài sản kê khai, mình cho rằng, nếu có người muốn đánh mà chỉ có thứ đó thì chứng tỏ ông Thơ không có thứ gì khác để họ đánh cả.
Tính thử, ngôi nhà ông đang ở (trong kiệt đường Hàm Nghi), 310 m2 đất Hòa Quý xa lắc là đất hương hỏa, đất Quảng Nam bây giờ chỗ đó còn bán rất rẻ, còn chuyện cổ phần 500 triệu nhưng với mức thu nhập hai vợ chồng mỗi năm 400 triệu thì tính ra chẳng có gì gọi là bất thường. Nếu làm rõ và kết luận thì có lẽ uy tín ông Thơ sẽ lên cao chứ không vơi đi. Có thể nói “đám cháy này rất dễ biến thành pháo hoa” cho ông Thơ.
Nhưng như đã nói, ông Thơ dư biết ông không còn tuổi “cơ cấu” cao hơn. Có pháo hoa thì ông vẫn thế.
Qua đó có thể thấy hai người này không vì lý do nào đó để phải “đánh nhau” cả.
Trong mắt mình, nếu ông Xuân Anh có khát vọng làm việc và trong sáng, nếu ông Huỳnh Đức Thơ lịch lãm, có tầm thì hai người bổ sung cho nhau, đẹp.
Nếu đánh nhau thì cả hai đều biết “không chột cũng què’. Vì thế không dại.
Ai tiến cứ tiến, ai thôi cứ thôi.
III.
Trở lại câu hỏi, vậy thì vì sao có những chuyện lùm xùm vừa qua, ngẫu nhiên hay chủ ý?
Thật tính mà nói, chính trường cũng như giang hồ ở chỗ đều có nhiều ân oán. Anh có thể được lòng người này và mất lòng người kia. Tất nhiên. Nếu anh tốt thì người xấu ghét và ngược lại. Ông Anh và ông Thơ cũng không ngoại lệ.
Chúng ta thường bảo cái gì cũng do tập thể, không đúng, là do người đứng đầu tập thể đó. Vì thế, vấn đề là cả hai ông đều phải có bản lĩnh, đừng để tiểu nhân lợi dụng cũng đừng để tiểu nhân phá bĩnh.
Và, bản lĩnh thôi chưa đủ, phải công tâm.
Và, công tâm chưa đủ, phải không tham.
Và, không tham chưa đủ, phải tiết chế quyền lực.
Tiền nhân đã xây dựng nên một Đà Nẵng đáng sống, nhiệm vụ của người đương nhiệm và thế hệ sau là giữ lấy và làm cho đáng sống hơn. Những chuyện vừa qua có phần làm cho hình ảnh Đà Nẵng “xuống nước” trong mắt mọi người trong lúc các chỉ số vẫn phát triển rất tốt là rất đáng tiếc.
Nếu hai ông đầu thành có mắc mớ nào đó mà từ góc nhìn hạn hẹp của mình nhìn không thấu thì bỏ đi, vì đại cuộc.
IV.
Cuối cùng là mình và đồng nghiệp. Làm báo sợ nhất là biến thành dao kiếm cho người khác.
Cái chi mà tài sản khủng? Bao nhiêu là khủng? Cái chi là đất vàng? Đất trong hóc mò tó mà vàng cái chi?
V.
Rốt cục thì rồi ăn cơm ngày mấy bát, uống rượu ngày mấy ly, áo quần ngày mấy bộ?
Rốt cục thì nói cho hung, đi chùa cho nhiều, cầu cho lắm…cũng vì mỗi một chữ An.
Khi đủ sống rồi thì làm giúp người khác, nhiều người còn khổ lắm. Chứ bon chen cho đến lúc ngày ngày cầm chồng sổ đỏ ra đếm lui đếm tời làm vui cũng buồn chết đi được!

ĐÀ NẴNG: NỔI TIẾNG & TAI TIẾNG

Hôm nay mạng meo hot chuyện anh Thơ chủ tịch.
Từ hôm rộ chuyện biển số xe, mình đã viết stt nói rằng, Đà Nẵng sắp có kịch hay. Y rứa.
***
Chuyện là, anh Thơ kê khai tài sản năm 2014, hồ sơ của anh Thơ lại do Trung ương quản lý (và có thể có một bản lưu ở TP- như Chủ nhiệm UBKT Thành ủy nói với báo chí), vì sao lại xì ra ngoài và vì sao lại xì ra lúc này?
Mình nói thế là vì, anh Thơ kê khai tài sản cách đây 3 năm, có điều gì bất thường, đáng lẽ cơ quan quản lý đã phải làm rõ, sao 3 năm qua không thấy nói gì? Chẳng lạ sao?
Ổng kê khai rõ ràng còn hơn vô số cha tiền tấn, đất tính bằng héc ta mà không kê khai. Không khai thì... trong sạch (!)
Mà tổ chức chi lạ rứa, bảo người ta kê khai trung thực, kê khai xong thì xì ra cho đánh?
***
Về một góc độ nào đó (lùm xùm trên báo biếc mạng meo) chuyện anh Thơ khá giống với chuyện anh Thọ (cựu bí thư có con có hai lô đất). Mình nói giống chắc chẳng mấy ai hiểu và công nhận. Nhưng giống. Ở chỗ từ một nguồn tin, từ một động cơ mà ra.
 Tóm lại, chuyện này là từ nội bộ các đồng chí với nhau, nha.
***
Sau khi anh Dũng Phó chủ tịch sang làm Tuyên giáo, Đà Nẵng đang khuyết một Phó chủ tịch.
Nếu mình làm cán bộ, mình ao ước vị trí này (nếu có người rồi mình cú lắm).
Nếu mình làm doanh nghiệp, mình rất ghét ông nào không đưa lại lợi ích cho mình (mà cho thằng khác, nếu có).
Nếu viết báo, được cung cấp chuyện này nhiều người viết. Viết lấy tiền (nhuận bút :P ). Nhưng mình thì không. Mình rất ghét cán bộ nói chung (vì không hiểu sao họ rất... đáng ghét), nhất là cán bộ tham nhũng và tinh tướng, nhưng mình sẽ ghét mình hơn khi vô tình (vì không đủ thông tin) hay cố ý (vì gì gì đó) bị lợi dụng hoặc tiếp tay cho một mưu đồ.
***
Quá nhanh, quá nguy hiểm!
***
Điều quan trọng là, Đà Nẵng hình như bị sao Thái Bạch (có người gọi là sao Quả Tạ). Độ này lắm chuyện quá, tự nhiên thấy mất hình ảnh.
***
PV đi nhiều hay gặp chứ mình chỉ gặp Chủ tịch TP có hai lần ở chỗ đông người, chả thân, chả sơ. Công bằng mà nói, mình khá thích phong thái của ổng, đĩnh đạc và kiệm lời. Còn việc ổng sao cá nhân mình không quan tâm. Mình cũng không còn làm quản lý để chỉ đạo này nọ nữa. Bình loạn cho vui vậy thôi. Ha.
Dịp sau kể cho nghe chuyện Cán- Doanh- Phóng, không hay không lấy tiền :P :P :P

Thứ Sáu, 10 tháng 2, 2017

BÁO CHÍ BÍ ĐỀ TÀI?

Các bạn làm báo cứ than ra tết bí đề tài. Trời đất.
Cứ gắn cái camera trước cúc áo ngực, đến bất kỳ cơ quan công quyền nào, theo chân một người dân đi làm thủ tục gì đó, chắc chắn có một clip hay mà chỉ cần đặt tít, viết câu dẫn, không phải thêm một lời bình nào. Bảo đảm view cao ngất trời.
Mỗi ngày một clip.
Gặp chuyện không tốt cũng hot, gặp chuyện tốt thời buổi này càng hot.
Cao siêu gì cho lắm, cứ cái gì đụng đến dân thì làm, làm thì dân ủng hộ, tin tưởng.
Làm báo xét cho cùng là thế thôi.
(Gặp mấy tay bảo vệ hạnh họe cũng đã hay rồi. Anh nào dắt xe, tận tình chỉ dẫn cho ta càng hay hơn)
***
Clip đính kèm chẳng cần bình luận cũng nói lên rất nhiều điều: Về câu chuyện phóng sinh- Về kết luận của cơ quan chức năng là cá chim này vô hại...http://kenh14cdn.com/57036d4cd2/2015/08/11/4A7p7aa-d21d8.gif

Thứ Năm, 9 tháng 2, 2017

DUYÊN NỢ VỚI SÔNG HÀN


Đừng bắt học sinh nộp lon bia nữa!

Ra tết, vợ chồng người em ở  khu phố Cẩm Sa, P. Điện Năm Bắc, thị xã Điện Bàn, (Quảng Nam) sang nhà hàng xóm xin lon bia cho con để mai nộp cho trường.

Nhà có 3 đứa đang đi học.
Hỏi, vậy sao không nộp tiền, khỏi đi mua?
Trả lời, nhà trường bảo làm thế để giáo dục ý thức cho học sinh.
Nhưng xin hỏi thật: Cái lý nằm ở đâu?
Dù cố tỉnh táo để nghĩ nhưng nghĩ mãi không ra.
Vậy “phong trào kế hoạch nhỏ” này nó có thực sự giáo dục được học sinh không?

Hỏi ra mới hay, đầu tháng mỗi học sinh nộp 30 lon bia, cuối tháng nộp 3 kg giấy báo.
Hỏi, làm sao xin đủ trăm lon bia và chục ký giấy? Phụ huynh bảo xin được bao nhiêu thì xin, còn lại ra vựa chai bao mua lại.
Tôi tưởng chuyện này có từ thời con tôi đi học, nay đã bỏ rồi, ai dè nó vẫn tồn tại, không chỉ ở Quảng Nam mà rất nhiều nơi khác nữa.
Thời con tôi học tiểu học rồi THCS, tôi đã thấy chuyện này không phù hợp, nhiều lần muốn đi họp phụ huynh để ý kiến, nhưng bà xã biết tính tôi nên không cho đi vì… ngại.
Nhưng "phong trào kế hoạch nhỏ" chai bao này tồn tại trong nhà trường lâu như thế, đôi khi tự nghĩ, nó phải có cái lý của nó.

Ở nước ta, người ta vẫn uống bia, thậm chí uống rất nhiều bia, nhưng hầu hết là uống ở quán xá, ở quán thì không thể bỏ túi lon bia mang về.
Nếu tính mỗi nhà có hai con đi học thì làm sao có 60 lon bia, nhất là ở nông thôn, để nộp?
Mỗi gia đình mỗi ngày phải đặt bao nhiêu tờ báo để cuối tháng có 6 kg?

Mang câu hỏi này hỏi nhiều người có con trong độ tuổi đi học, đa phần đều than phiền, cho rằng đây là một “gánh nặng” của gia đình. Vì con họ không thể đi lượm lon bia và giấy báo như lượm chai bao. Đi xin cũng không có mà xin. Rồi hầu hết các em ngại không xin, nhờ bố mẹ làm thay. Việc giáo dục đã không có từ đây.
Bố mẹ xin không được thì tự đi hoặc cho con tiền ra vựa chai bao (đồng nát) để mua về đi nộp cho đủ. Sự dối trá sinh ra từ đây.

Tôi hiểu, “phong trào kế hoạch nhỏ” nhằm giáo dục, trước hết, cho học sinh ý thức được việc tái chế phế liệu, bảo vệ môi trường; tiết kiệm hay gây quỹ từ rác để giúp đỡ bạn nghèo là khâu thứ yếu. Nhưng bây giờ có nhiều nơi, thấy việc nộp lon bia và giấy báo không còn khả thi nên chuyển sang nộp tiền, như vậy mục đích của phong trào đã biến tướng, không còn ý nghĩa ban đầu.

Cần phải nói rằng, “phong trào kế hoạch nhỏ” và một ý tưởng tốt, nhưng phong trào nào cũng có thời điểm của nó, phong trào nào khi thấy không còn phù hợp thì nên thay thế bằng phong trào khác. Ví dụ, bây giờ không ai làm “hũ gạo tiết kiệm” để bớt một bữa một nhúm gạo nữa, cũng không ai duy trì “phong trào học sinh tăng gia sản xuất để tự túc lương thực” vì nó không còn phù hợp.
Vậy thì, khi đã thấy “kế hoạch nhỏ” chai bao gây khó, làm phát sinh sự dối trá cho học sinh và phụ huynh thì nên thay thế nó đi.
Cần phải nói thêm, một xã hội phát triển là xã hội có trình độ phân công lao động chuyên nghiệp cao. Nhà trương có nhiệm vụ truyền tải kiến thức và kỷ năng sống cho con trẻ. Nếu trẻ nhỏ nhận ra bản chất của công việc thì sẽ mất hết lòng tin, sự kính trọng đối với nhà trường, thầy cô vì quy trình thu gom của nhà trường cũng thương mại hóa không khác gì bà ve chai cả. 
Cá nhân tôi thấy ngành giáo dục và hội đồng đội nhà trường đã cạn ý tưởng, vì thế mới duy trì phong trào chai bao này.
Hãy dạy bọn trẻ nghĩ lớn để thành công, đừng dạy chúng đi xin và dối trá.
Còn nếu muốn dạy chuyện nhỏ thì hãy nghĩ ra chuyện khác phù hợp hơn. Ví dụ, dạy học sinh giúp ba mẹ phân loại rác ở trong nhà trước khi đưa ra xe rác, điều mà cả người lớn cũng chưa ý thức được. Như vậy nó thiết thực hơn.
NGUYỄN THẾ THỊNH




BÁO LỚN, BÁO NHỎ


Tôi có ông thầy làm tổng biên tập tờ báo cho đăng biếm họa nhà tiên tri Mohammed và cái đầu của ông từng bị đưa ra treo giải (thầy đứng giữa, trong ảnh). 

Năm trước, ổng sang VN, về chỗ tôi nói chuyện. Lúc đó mới biết ổng đã sang làm Giám đốc Đài truyền hình Quốc gia.
Tôi không rành truyền hình lắm nên băn khoăn, hỏi ổng sao đang yên đang lành bỗng dưng thầy lại sang đài quốc gia? Ổng cười (chắc bụng nghĩ sao mày ngu thế?), rồi giải thích đại ý: Đài truyền hình Quốc gia là đài hoạt động từ tiền thuế của dân nên dân đòi hỏi phải làm hay. Chuyện lễ tân lễ tiếc, hội nghị hội nghiếc, bỏ. Chỉ lấy cái hay làm tiêu chí. Lượng người xem tụt thì lo mà từ chức.
Tôi nghe xong ớ ra.
*
Bèn nghĩ, ở VN, trong lúc một số tờ báo tự hạch toán bị đánh thuế như doanh nghiệp thì cơ quan chức năng lại yêu cầu họ phải tuyên truyền đường lối, chủ trương, chính sách theo chỉ đạo, không được nói chuyện này chuyện kia. Làm sao học có thể thực hiện nhiệm vụ “hai trong một” đó được?
Dù khó nhưng vẫn phải làm, ráng để tồn tại.
Các cơ quan báo chí được cấp kinh phí hoạt động đa phần là “hoạt động bí mật”. Truyền hình, nhiều đài bao cấp vẫn rầm rộ ra đời và… sống khỏe, bất chấp lượng người xem.
*
Khi các tờ báo gọi là lớn khó khăn thì đó là cơ hội cho các tờ báo mạng, các trang mạng, tạm gọi là “báo nhỏ”.
Từ hoạt động thực tiễn, tôi thấy, nhiều cuộc hội nghị, hội thảo, khai trương, khánh thành (có nhiều dự án lớn có tác động đến xã hội) họ không mời các báo lớn vì rất khó đưa cho họ một cái tin, trong lúc, các tờ báo nhỏ lại có thể tin ảnh, thậm chí cả bài dài nhiều ảnh…
Nhiều chuyện báo lớn không đăng (vì nhiều lý do) thì báo nhỏ vô tư. Đăng lên, bị nhắc nhở thì gỡ xuống nhưng cư dân mạng đã nhanh tay sao chép lại và lan truyền chóng mặt. Cứ bài bị gỡ lại hot. Gỡ nhiều tiếng tăm của tờ báo càng nổi.
Từ đó các tờ báo lớn vô hình trung nhường vị trí cho các tờ báo nhỏ.
Vì thế, tờ báo lớn hay nhỏ, theo tôi, phải định nghĩa lại ở mức độ lan truyền của nó. Có tờ báo in ra không ai đọc sao có thể là báo lớn? Gọi đúng ra là tờ báo tiêu tiền lớn.
*
Bộ TT-TT dạo này mạnh tay xử phạt, nhưng hầu hết xử về chuyện ít nhiều liên quan đến chính trị, trong lúc tin tức nhảm nhí phải nói là làm lùn văn hóa của một thế hệ thì nhan nhãn như nấm sau mưa.
N:Phiều trang mạng mang tên các vị chức sắc cao cấp vô tư đăng tải chuyện thâm cung bí sử, thậm chí dựng chuyện vu khống, hạ bệ người khác thì chẳng biết ai mà phạt, cũng không (hoặc không thể) chặn được nó. Mà nó lại được đọc nhiều nhất. Nó trở thành báo lớn.
“Nắm thằng có tóc không nắm thằng trọc đầu” là đây!
*
Trước đây, có trào lưu PV trong hệ thống bao cấp chạy đi làm báo kinh doanh thì nay ngược lại, vì làm báo bao cấp an toàn hơn (về thu nhập).
Cái này ngược với quy luật thị trường.
Chuyện thầy tôi đang làm báo tư nhân về làm đài quốc gia khác xa chuyện các PV quay về báo bao cấp. Ở chỗ, nhà nước của họ tôn trọng quy luật của thị trường: Cạnh tranh.
Không phải như báo lớn của ta, họ chỉ cạnh tranh trong cách viết: Bí thư Huyện ủy trở lên thì Bí thư viết hoa; bí thư Đảng ủy Xã trở xuống thì bí thư viết thường.
Cách quản lý báo chí "có gì đó sai sai".
NGUYỄN THẾ THỊNH