Hôm qua đọc thấy mấy cái tin buồn: Một cháu bé bị bỏ quên đến chết trên xe đưa đón của trường Quốc tế; một cháu bé khác bị người tu hành lạm dụng và bạo hành dã man khi tham gia một khóa tu; một cô giáo đội đơn quỳ trước sân cơ quan công quyền…
Mấy việc trên sẽ không xẩy ra khi đất nước có một nền giáo dục đủ tốt, có thể chỉ cần tốt bằng một phần mười so với những gì khoa trương trong các khẩu hiệu: Trường chuẩn Quốc gia, Tất cả vì học sinh thân yêu, Dạy tốt học tốt, Tiên học lễ hậu học văn, Hiền tài là nguyên khí Quốc gia…vân vân.
Khi một Quốc gia mà giáo dục phổ thông và chăm sóc y tế là mảnh đất màu mỡ cho người đua nhau ta kinh doanh kiếm tiền thì khó có thể gọi là ưu việt.
Nhưng chúng ta không trách người kinh doanh. Là vì do Nhà nước làm không tốt nên họ mới làm. Chỉ trách người làm không có lương tâm.
Một trường Quốc tế mà không biết học sinh vì sao không có mặt ở lớp và nại lý do “vì cô giáo phụ trách việc đó nghỉ” rồi để học sinh chết trên xe thì quái đản, quái thai, quái vật thật.
Hồi mới nghe mấy bác sĩ bỏ bệnh viện công ra bệnh viện tư làm việc, thấy hay, vài tháng sau lại nghe họ tháo chạy khỏi bệnh viện tư vì lý do bị giao chỉ tiêu người bệnh. Để đủ chỉ tiêu thì được tập huấn… nuôi bệnh. Nuôi bệnh là sao? Là chữa đừng khỏi, chữa sao để bệnh nhân quay lại. Thật là lũ quái vật chứ đâu phải con người?
Quốc gia này phải thức tỉnh ra. Đừng mê muội vì những điều không có nhưng tự mình dựng lên, nói dối thành quen, như thật, tưởng thật.
Một Quốc gia mà đến chốn tu thiền cũng không yên. Có vẻ như bọn phản động Việt Tân có mặt khắp nơi. Thật bất an.
*
Và chúng ta cũng nên thức tỉnh.
Một Quốc gia mà đến chốn tu thiền cũng không yên. Có vẻ như bọn phản động Việt Tân có mặt khắp nơi. Thật bất an.
*
Và chúng ta cũng nên thức tỉnh.
Tôi không ám chỉ trường hợp gia đình cháu học sinh trường Phổ thông liên cấp quốc tế Gateway nói trên mà thấy trong thực tế có nhiều chuyện chưa thật phải.
Một ông bố bà mẹ học ở trường làng, vào đại học, đi làm việc, trằn lưng ra để đóng học phí cho con học trường quốc tế mỗi tháng hơn cả lương hai vợ chồng cộng lại. Thấy khát vọng và kỳ vọng của con người thật là to lớn. Bái phục!
Nhưng mà, theo thiển nghĩ của tôi, học gì thì học, học đâu thì học, chúng ta chỉ thành công, nền giáo dục chỉ thành công, con cái chỉ thành công khi mẹ về già con biết cõng mẹ đi chơi.
Thế giới rồi sẽ không còn quá cần người làm ra tiền mà cần nhiều người sửa lỗi cho những hệ lụy từ tiền. Họ không cần thiên tài mới sửa được lỗi, mà cần làm người bình thường, sống tốt. Mọi người đều sống tốt thì mới sửa được quá nhiều lỗi do tiền nhân gây ra.
Thiên hạ đang ngày một thiếu đi người bình thường.