Thứ Năm, 31 tháng 3, 2022

MẬT NGỌT TRONG ĐẦU


Một người để mất đi công việc, hoặc giả, chỉ quyết đinh thay đổi công việc, đã là sốc, huống gì, mất đi công việc cao cả nhất của cuộc đời, đó là yêu thương và bao bọc người phụ nữ của mình.
Người chưa mất thứ đó, không bao giờ biết mất đi nó sẽ như thế nào đâu. Vì thế họ có thể có thể nghĩ về câu chuyện này theo cách của họ.
Thực ra, con người là tạo vật của thói quen. Khi mất đi thói quen, họ quay về với ký ức. Điều đó có thể lý giải phần nào sự đãng trí của người già, họ rất hay quên cái hiện tại nhưng không bao giờ quên ký ức. Và, đến một lúc nào đó họ có thể quên cả chính bản thân mình nhưng ký ức thì vẫn còn. Người ta gọi đó là head full of honey (mật ngọt trong đầu).



Sẽ chẳng còn gì khi không còn ký ức.
Sống với ký ức của mình như thể mài sâu các nếp nhăn rất có nguy cơ ngày một phẳng ra. Nên bạn, ạnh chị, ông bà nào đó, đừng phán xét về những người như thế. Vì họ không làm gì ảnh hưởng đến ai.
Văn hóa người Nhật chỉ tóm gọn trong một câu: “Không làm phiền người khác”. Họ không làm phiền mình, mình cũng không làm phiền họ.
Đau đớn thay những người đang sống mà không còn ký ức. Vì sao? Vì sống nhạt. Sống mà không thể kể được một câu chuyện của hôm qua.
Hãy học cách trân trọng những gì bạn đang có trước khi thời gian khiến bạn trân trọng những gì bạn đã từng có nhưng lúc đó mới tỉnh ra, mình chẳng có gì! Đó mới là cái chết thực sự.
Không một câu chuyện nào trong ký ức mà tôi có thể quên. Tôi từng nói, ký ức không phải là nơi đến mà là viên đá lát đường để mình bước qua. Không có những viên đá đó khiến ta lạc lối.
Có thể đến lúc già, lẩn thẩn, tôi chỉ lặp đi lặp lại mỗi câu: “Ôi, cái ông già này!”. Vì sao lặp lại câu đó mà không câu khác? Vì đó là câu của P. nhà tôi, cô ấy nói câu này từ khi chúng tôi còn rất trẻ, và đó là lời trách cứ yêu thương nhất.
“Ôi, cái ông già này!”.

NGUYỄN THẾ THỊNH

HẠNH PHÚC CHỈ CÁCH MỘT CÁI NHÌN

Hồi P. đi xa, tôi thấy đất dưới chân sụt lún. Đôi khi, không phải đôi khi mà cả mấy trăm ngày ở Bến Xuân tôi đều thấy cuộc đời rất không đáng sống.

32 năm, từ khi có vợ, tôi đã quen có cô ấy ở bên. Giờ thì không biết phải ở một mình như thế nào. Đỉnh điểm là hôm ngồi cắt móng chân bị lẹm vào, đau điếng, tôi ném tất cả những gì thấy được rồi ngồi khóc.
Mới hay, đó là việc 32 năm qua đều là vợ tôi làm. Lâu lâu cô ấy lại bảo duỗi chân ra rồi lấy bông thấm cồn xoa vào móng chân và tẩn mẫn ngồi cắt, mặt chăm chú và tràn đầy yêu thương.
Thực ra, đã có lúc, nhiều lúc tôi không còn muốn sống. Thế rồi nhìn cây hoa mới trồng, lại nghĩ, không có mình thì ai chăm nó, không tưới nước mỗi ngày giữa đồi cát trắng nó sống làm sao? Nó, hóa ra, có gì đó giống mình. Nó cần mình. Phải sống.
Thời gian trôi qua, vèo cái đã 4 năm rồi.


*
Mở file ghi chép của vợ đọc, đọc và nghĩ:
“Đừng nói rằng chẳng có điều gì đẹp đẽ trên thế gian này nữa. Luôn luôn có một cái gì đó cho ta. Một dáng cây hay một chiếc lá rung rinh chẳng hạn… Hãy hít thở và tận hưởng chúng với tất cả lòng biết ơn. Từ những điều bé nhỏ ấy ta sẽ thấy tình yêu mênh mông của cuộc sống mang đến cho mình”.
“Khi chúng ta mong ước cuộc đời không nghịch cảnh, hãy nhớ kim cương hình thành dưới áp lực, cây cổ thụ đầy vết sẹo trên thân. Đừng ghét bỏ hay coi thường bản thân và những thứ mình đang có. Thái độ ta đối xử với bản thân ngầm dạy cho vạn vật cách đối xử với ta. Ta chăm chút yêu thương thì những bông hoa sẽ nở, đó là nó đang đền đáp cho ta”.
“Hành trình tìm kiếm hạnh phúc là hành trình trở về với nơi sâu thẳm tâm hồn. Đôi khi, hạnh phúc chỉ cách ta một cái nhìn, một ý nghĩ mà ta vội lướt qua. Bởi vậy hãy bắt đầu một khởi đầu mới, hãy tìm kiếm hạnh phúc trong chính con người mình. Một trong những điều nuối tiếc nhất là để năm tháng đi qua. Vì thế, bất cứ lúc nào cũng phải nghĩ về ước mơ và bắt tay vào thực hiện chúng”.
Từng câu, từng chữ cứ như P nhà mình đang nói với mình vậy.
Nhưng mà, không biết đến bao giờ cắt móng chân không bị lẹm.
Hóa ra, đôi khi, hạnh phúc chỉ cách ta một cái…móng chân.

NGUYỄN THẾ THỊNH

THAY ĐỔI CÁCH NHÌN

Người ta hay khuyên buông (hoặc buông bỏ). Tôi nghe nhiều và nghiền ngẫm nhiều, thấy khó lắm, không bao giờ buông được. Người càng nói buông càng chẳng thể buông, vì buông được họ sẽ không còn nói.

*
Nếu coi cuộc đời như một tờ giấy để ta viết lên đó số phận của mình thì có người viết ít, có người viết nhiều, có người viết hay, có người viết dở… nhưng phải viết. Buông là không viết hoặc để người khác viết thay, tôi không tin đó là một cách hay. Vì sao? Vì con người phải tồn tại giữa nhân gian, anh buông nhưng ai cho anh buông? Cái này còn có cách diễn đạt khác của dân gian: “Cây muốn lặng mà giớ chẳng đừng”.
Nhưng mà, tôi tin vào việc thay đổi cách nhìn. Nếu gặp khó khăn, bế tắc đừng vội nản chí mà nên thay đổi cách nhìn về nó, lúc đó sự việc sẽ có một sắc thái mới, nhẹ nhàng hơn.
Tôi đọc đâu đó câu chuyện một giáo sư ra đề bài cho sinh viên bằng cách đưa ra một tờ giấy trắng, giữa tờ giấy có một chấm đen rồi yêu cầu họ bình luận. Tất cả sinh viên đều tập trung vào bình luận chấm đen, từ vị trí, màu sắc, kích thước, độ tròn méo vân vân. Giáo sư rất thất vọng. Ông cho rằng, vì sao cả tờ giấy diện tích màu trắng lớn như thế mà ai cũng tập trung chú ý vào điểm đen, không nói gì về phần trắng?
Đấy là thói quen của cách nhìn, phải thay đổi nó.
Trên mạng meo liên tục xuất hiện clip đánh ghen này nọ. Ơ hay, đánh ghen làm gì nhỉ? Để giành lại vợ/chồng mình à? Vì sao phải hao hơi tốn sức níu giữ một kẻ phản bội mình? Vì sao không coi đó là thời điểm mình nhận ra chân tướng kẻ kia để thay vì đau khổ thì coi đó là điều may mắn?
Nếu nghĩ thế, sẽ có nhiều đường hướng hé mở trước mắt, chí ít là đã không phải sống bên kẻ dối trá và hành động hạ thấp giá trị bản thân mình?
*
Không ai có thể tận hưởng cuộc sống hiện tại nếu cứ luôn nghĩ về khía cạnh tiêu cực của cuộc sống.
Trên facebook, tôi chặn hết tất cả những nick nhìn mọi việc theo hướng tiêu cực (điều này khác với phản biện). Họ có thể không làm gì tôi nhưng thấy họ nổi lên nó như một luồng năng lượng xấu. Bỏ đi cho lành.
Than vãn, kích bác, xoi móc, nghi kỵ, nói xấu người khác…chẳng giúp gì cho tương lai và cũng không thay đổi được quá khứ. Thay vì thế, chắt chiu những giá trị mà mình đang có, nắm bắt vẻ đẹp của từng khoảnh khắc và tận hưởng nó.
*
Suốt thời gian dài tôi rất buồn, nhưng cái buồn của tôi không bi lụy. Dù buồn, tôi vẫn thức dậy mỗi sáng với lòng biết ơn cuộc sống. Đơn giản thôi, vì hôm nay tôi không phải lo cái ăn, hôm nay trời rét tôi có áo để mặc ấm hơn, trời nóng có thể bật quạt, có tiền đổ xăng để không phải đi bộ…
Tôi còn có những cây hoa để chăm, hồ nước để nghe cá quẫy, ngắm giàn bí quả ngày một to lên, ngửi được hương ngò gai thơm nức…
Thậm chí chiều tối lại có thể đi uống bia…
Đó là những thứ cuộc sống ban tặng cho tôi, tôi đã hơn nhiều người nghèo khó.
*
Đừng tự mãn với những gì đang có vì tự mãn là dừng lại, dừng lại thì cái đang có sẽ không còn có nữa. Cũng đừng đố kỵ với người có nhiều thứ hơn mình, vì càng đố kỵ con người càng trở nên ích kỷ. Ích kỷ, ti tiện nó bộc lộ ra mặt. Cái này gọi là tâm sinh tướng.
Tôi thật, từ thuở hàn vi đến nay, trong túi tôi có 10 ngàn thì sắc mặt vẫn như đang có chục triệu. Trong ví không tiền, có khách, kéo bạn bè ra quán mặt không biến sắc. Chưa bao giờ để bạn phật lòng. Nhìn lại, mấy người keo kiệt cũng chả giàu lên mà tôi cũng chẳng vì thế mà nghèo đi.
Tôi nghĩ, cái đó là nuôi dưỡng tính cách trong sự bình yên thanh thản của nội tâm. Nội tâm thanh thản mới có thể sinh ra cái gọi là thần thái.
Tôi có thần thái ư?
Haha. Một chút. 😛 😛 😛

NGUYỄN THẾ THỊNH

LUẬN LINH TINH VỀ TƯỚNG SỐ

Tôi không biết gì về tướng số nhưng tin là có tướng và có số.

Là vì:
Có những người gặp cái đã thấy thân thiện. Ấy là từ tướng mạo và năng lượng của họ phát ra.
Có những người học hành chẳng đến đâu, suy nghĩ cũng chẳng mấy thông minh nhưng người thì làm lớn, người thì rất giàu.
Có người chuyện gì cũng biết chỉ có chuyện làm ra tiền thì không biết. Họ đi dạy làm giảu để kiếm tiền vì nếu biết làm giàu họ đã không đi dạy. (Trừ những người thành công chia sẻ kinh nghiệm, không phải “dạy”).
*
Tôi cũng tin là có linh khí.
Chả thế mà ngày trước đặt kinh đô ở đâu cũng phải hỏi các cao nhân phong thủy.
Nhưng linh khí không tồn tại vĩnh hằng mà nó sẽ tán khí theo thời gian. Vì thế mà có chuyện dời đô đến vùng có linh khí mới.
Linh khí trong mỗi gia đình, dòng họ cũng thế.
Tôi để ý và thấy, nếu trong gia đình, dòng họ có người kiệt xuất hoặc một vài thế hệ sinh ra người kiệt xuất thì các thế hệ sau chỉ “tàn tàn”. Nên có bà gì đó nói, con lãnh đạo làm lãnh đạo là phúc cho dân tộc, tôi không tin.
Tôi tin những dòng họ thông minh, con cháu làm vừa phải, không kiệt xuất thì được lâu dài.
*
Nhưng tướng số cũng phải thấu hiểu về nó. Không chỉ nhìn bề ngoài.
Mới có chuyện một thầy tướng số nhìn một phú ông giàu có và cực hoang mang, vì theo sách vở phú ông tuyệt nhiên không có chút tướng giàu.
Thấy lạ, ông ta mới quan sát nhiều ngày, cho đến một hôm ông à lên, hiểu rồi.
Đó là khi phú ông ra đồng đi ngoài, đi xong, thầy tướng số đến xem và thấy cục phân phú ông có hình đầu ra vuông, chóp nhọn, rất rắn. Đó là tướng giàu. Hiếm gặp.
Nhưng tướng số thế nào thì cuộc đời cũng có nhiều giai đoạn. Vì thế, Pythagoras mới phát minh ra “Thần số học”, chứng minh cuộc đời con người gắn với ngày tháng năm sinh và nó được thể hiện bằng một đồ thị lúc là đỉnh, lúc là đáy…
*
Theo đó, con người có thể vận dụng thần số học để làm (khi tuổi nào đó có đường lên đỉnh) hoặc tránh (khi tuổi nào đó từ đỉnh đi xuống).
Cũng theo đó mà không đến nơi đã bị tán khí (các ngôi nhà hoang, các di tích hoang phế…), đơn giản vì nó không còn năng lượng tốt mà con người thì không nên nạp năng lượng xấu.
*
Nếu đọc Thần số học (còn có tên là Nhân số học) mới có thể lý giải vì sao có người lên vùn vụt rồi rớt cái đụp, có những chuyện nhìn thấy đã lâu vì sao sau này mới bị khui ra (cụ thể hơn là bị bắt).
Nên ngạn ngữ Pháp mới có câu “Hãy biết dừng lại khi cuộc tiệc đang còn vui nhất”.
Vấn đề là không ai muốn dừng lại. Ít ai dừng lại được. Đó chính là bi kịch của con người.
*
Thỉnh thoảng trò chuyện với con cái, tôi hay nói: Ba thiệt lạ, nếu trong ví (thẻ) có chừng đó tiền thì không làm ra tiền nữa, nếu tiêu (cho) đi thì lại làm ra nhưng cũng chỉ làm ra chừng đó tiền thôi.
Nên chi ba biết ba là người tàn tàn. Linh khí trời ban chia nhau mà sống. Không giàu nhưng sang 😛
NGUYỄN THẾ THỊNH