Trong cuộc sống, chúng ta gặp rất nhiều người (đôi khi có cả ta) ganh tị và đố kỵ.
Chị em thì ganh nhau từ bộ váy áo, cái túi xách, thỏi son... Anh em thì ganh nhau về chức vụ hoặc tiền bạc.
Từ ganh tị đến đố kỵ rất gần.
Mình cũng thấy nhiều người như thế, và thấy thêm, những người đó rất khổ sở và không mấy khi thành công.
Thay vì ganh tị, ta hãy thử ngưỡng mộ họ xem sao?
Thay vì ganh tị, ta hãy thử ngưỡng mộ họ xem sao?
Nếu một đồng nghiệp nào đó hoặc giả bạn bè của ta giàu có, ta hãy tự hỏi, vì sao sống trong một chế độ, một môi trường mà họ thì giàu còn ta thì không? (Ở đây ta hãy loại ra chuyện giàu có do tiêu cực).
Tự hỏi vì sao cùng sống trong một cơ chế mà họ làm được còn ta luôn thấy khó?
Tự hỏi vì sao cùng sống trong một cơ chế mà họ làm được còn ta luôn thấy khó?
Ta kém.
Kém thì hãy ngưỡng mộ họ và học theo họ.
Học không phải là họ làm gì ta làm nấy mà học cái cách họ suy nghĩ và hành động. Mình đồ rằng, rất nhiều người thông minh nhưng không giàu được vì họ có thể nghĩ ra, tức là có năng lực về lý thuyết nhưng không có năng lực hành động.
Hãy khen vì bạn mình sắm được một thứ gì đó đẹp. Hãy chúc mừng khi họ thành công. Nếu làm được điều đó, ta sẽ có rất nhiều bạn.
Còn ta nên là ta. Ta chưa sắm được bộ áo quần hàng hiệu thì ta thời trang theo phong cách của ta, hàng hiệu có thể đụng hàng, thời trang ta không đụng hàng.
Không biết người khác thế nào chứ trong cuộc đời mình, mỗi khi có bạn bè, đồng nghiệp, thậm chí là nhân viên mình được bổ nhiệm vào chức vụ cao hơn, mình đều rất vui. Vui thật chứ không phải xã giao. Vì nghĩ, mình có thể giỏi về chuyên môn (hoặc đại để thế), nhưng họ có nhiều tố chất khác hơn mình.
Ủng hộ họ họ sẽ tôn trọng mình, còn cay cú rồi phá đám thì nhất định thất bại.
Ủng hộ họ họ sẽ tôn trọng mình, còn cay cú rồi phá đám thì nhất định thất bại.
Làm chuyên môn cũng thế. Người ta nói “văn mình vợ người”. Viết văn, làm báo chả mấy ai phục nhau, nhưng mình thì phục. Ai viết được bài hay mình phục liền. Nhớ mấy lần nhận được phóng sự của CTV mình đã trả lời lại: “Rất lâu mới đọc được một phóng sự ra phóng sự như thế này!”
Phục đồng nghiệp như thế thì đồng nghiệp chắc chắn sẽ tôn trọng mình. Chắc chắn.
Nhiều đồng nghiệp trẻ đi làm chưa lâu nhưng có nhà ở, thậm chí có cả ô tô, mình ngưỡng mộ lắm. Bằng tuổi đó mình còn đói rách vĩ đại. Nhưng ngưỡng mộ ở chỗ biết họ không lếu láo, dựa vào nghề để làm tiền. Còn tiền đâu? Có thể họ mua qua bán lại từ đám đất nhỏ, ngôi nhà nhỏ thành ngôi nhà to... Có thể họ làm thêm việc này việc khác. Tìm hiểu chứ không đố kỵ. Biết rồi thì ngưỡng mộ họ!
Trường hợp khác mình không bàn đến.
Mình có ngôi nhà bên hồ sen ở quê, cách trung tâm ĐN 20 phút xe máy vận tốc 50km/h. Có nhiều người xì xầm. Nhưng thay vì xì xầm thì họ nên hỏi vì sao ông ấy có mà mình không có?
Hãy nghĩ, cách đây 12 năm mình tích lũy để mua nhà ở thành phố, ông ấy chấp nhận ở nhà trong kiệt để mua đất quê tổng giá trị chưa bằng miếng đất khu đô thị mới đường 5,5m của mình. Nghĩ thế sẽ hết lăn tăn.
Hãy nghĩ, cách đây 12 năm mình tích lũy để mua nhà ở thành phố, ông ấy chấp nhận ở nhà trong kiệt để mua đất quê tổng giá trị chưa bằng miếng đất khu đô thị mới đường 5,5m của mình. Nghĩ thế sẽ hết lăn tăn.
Khen mình nhìn xa trông rộng thì mình mời về nhà vườn câu cá uống rượu, không thì thôi. Mình là người thích khen. Dễ mà.
Đó là ví dụ từ thực tế của mình chứ không phải khoe hoặc thanh minh thanh nga gì đâu. Thanh minh cũng chẳng ai cho thêm, thanh nga cũng chẳng ai xin mình.
Theo mình, nên tập thói quen suy nghĩ, vì sao họ thế kia mà ta thế này. Vì sao làm báo họ viết hay mà ta viết chưa hay. Vì sao cùng làm kinh tế mà ta trầm trật còn họ thì thành đại gia. Vì sao ta phải suốt ngày ghen tị và đố kỵ với họ?
Ghen tị hay đố kỵ là ta đã thua họ rồi!