Bánh canh là món ăn quen thuộc và yêu thích của người dân vùng Bình- Trị- Thiên.
Đó là món khá dễ nấu. Hồi còn nhỏ, chỉ cần con cá lóc, hoặc vài con đam (cua đồng) hoặc ít tép, vắt cục bột (gạo, mì, sắn gì cũng được) cán ra rồi thái sợi, nấu các thứ sôi lên rồi thả vào, cho ít ớt, ít rau thơm vào là xong.
Ở quê không nêm mì chính mà nêm ruốc. Cho một thìa ruốc vào bát nước lã, đánh lên, cho vào trước khi đun vì cho vào khi nước sôi nó sẽ có mùi ruốc.
Sợi bánh canh to cỡ chiếc đũa, vì khi thái xong có lăn qua bột cho khỏi dính nên tô bánh canh nước sền sệt.
Mình thích nhất bánh canh sườn lẫn tôm. Sườn chặt nhỏ thôi.
Ba Đồn được cho là nơi nấu bánh canh ngon. Không biết trước đây sao chứ mấy lần ra ăn, tôi tuyệt đối không thích.
Bánh canh Ba Đồn nước trong veo, sợi bánh cán bằng máy nhỏ như sợi bún, các thứ trong tô rời rạc, không hoà quyện. Chỉ ram để ăn cùng thì ngon.
Nếu đã từng ngon sao làm cho nó dở đi?
Bánh canh Huế và vài nơi ở Quảng Trị (gọi là cháo vạc giường) có vẻ giữ được cách truyền thống nhất.
Nhưng bánh canh thiên về món ăn ký ức nên ngon dở còn tuỳ mỗi người.
Mình thì thậm ghét sợi thái bằng máy. Thậm ghét.