Từ nhỏ đến nay, Babel
tôi cứ nghĩ, chỉ có những người tu hành mới không muốn làm giàu. Nhưng bây giờ
thì thấy suy nghĩ của mình không còn đúng. Bằng cớ là nhiều người, rất nhiều
người trong số họ dùng thứ gì cũng xịn hơn thứ Babel đang xài. Nói theo ngôn ngữ đương thời,
levo tiêu dùng của họ rất cao.
Vậy thì thử hỏi: Trên đời có ai không muốn làm giàu không?
Có.
Đó là những người đã quá giàu về vật chất nhưng nghèo về quỹ
thời gian. Họ không nhiều, có thể đếm được.
Vậy thì trên đời ai muốn làm giàu?
Hơi bị nhiều.
Babel
tôi cũng đã từng mơ như thế.
Muốn làm giàu thì phải nhìn ra cơ hội làm giàu. Kiểu Trần Tế Xương ngày trước: “Phen này ông quyết đi buôn cối/ Thiên hạ bao nhiêu đứa giã trầu”.
Có đứa giã trầu mới sinh ra cha buôn cối.
Chuyện là thế này:
Dạo đó trên blog 360 có mấy người viết rằng, cỡ như Babel thì đất đai ở thành
phố này phải tính bằng héc- ta chứ đừng tính bằng mét vuông.
Đang sốt đất, có vài trăm mét vuông đã là tỷ phú, nếu có một
héc- ta thì thành đại tỷ phú. Nói thế, tức là nói Babel tôi là đại tỷ phú.
Nếu đúng thì mình đã quá sang chảnh, có điều, sự thật là Babel tôi không có một
thước đất (được bán cho) cắm dùi. Người viết cũng vì tức giận (hoặc đánh giá
quá cao) Babel nên nói vống lên vậy thôi chứ bản
thân họ đều biết, ở thành phố mà họ và Babel
đang sống, được bán một miếng đất theo giá thành phố thì họ đều công khai trên
mạng, gõ phát là ra. Ba bel có đứng tên khác cũng không được với các cơ quan
đoàn thể liên quan.
Nhưng mà sự đời, giàu thì người ghét, nghèo thì người kinh,
nói ra sự thật mình không có đất khác chi bảo với họ, mày khinh tao đi, nên
không nói mà âm thầm quyết chí làm giàu. Vừa quyết chí, vừa lẩm nhẩm câu “Phen này ông quyết đi buôn cối”… Cối ở đây là đất. Đất là tài sản quốc gia
nhưng đất đã biến nhiều thằng nghèo hèn thành đại gia khiến vô vàn người kính
trọng, không có lý gì mình lại để mọi người không kính trọng.
*
Một ngày đẹp trời (cách đây 6 năm), hay tin ở chỗ nọ người ta rao đấu giá 16
lô đất ven biển, mỗi lô 200 mét vuông, mắt đường chính 16m, có hai lô hai đầu
ngoài mặt đường chính còn mặt đường phụ bên cạnh 7,5m. Babel tôi “ơ-rê-ca”, cơ hội đây rồi. Nó là cơ
hội vì ở cái địa phương đấu giá đất người dân vô cùng ghét ở gần biển, trong
lúc, Babel tôi
biết rằng, đất ven biển đang mà model của những đại gia từ nơi khác.
Khi chuẩn bị nộp hồ sơ đấu giá thì một người quen rỉ tai,
anh đấu giá hai lô hai mặt tiền ở hai đầu thì bể mặt, không được mô, dân ở đây
toàn dân đi trồng cỏ bên Anh gửi tiền về, đấu giá là cơ hội để họ khoe giàu,
giàu thì phải đấu được lô ngon hai mặt tiền, đừng sờ vào.
Nghe xong mình gật gật, ờ hơ, mỗi lô thường có giá khởi điểm
200 triệu, lô hai mặt tiền nhân hệ số 10% thành 220 triệu, lỡ họ đấu lên 2, 2
tỷ thì mình có mà…bốc cám. Thôi.
Về khác sạn, tôi trắn trọc không ngủ được, kiểu này giấc mơ
tiêu tán đường rồi. Đêm khuya còn ngồi dậy pha ấm trà đặc, đốt thuốc liên miên.
Buồn rỉ cả…mồ hôi.
Nhưng rồi trong phút chốc, một vệt sáng lóe lên trong cái
đầu chưa từng có tư duy buôn cối của Babel.
Anh phấn chấn hẳn lên, huýt sáo liên miên “Như bao giọt sương còn vương mình
trên lá/ Như bao nụ hoa ngát xinh môi em cười/ Như phiên chợ đông tình ta còn
xa quá/ Như anh chờ em còn biết đến bao giờ/ Đêm nay, từng đàn chim én về…Teng
teng téng téng tèng teng teng teng teng…”
Sáng ra, Babel
tôi mua 5 bộ hồ sơ đấu 5 lô nằm giữa (6,7,8,9,10).
Người quen lần này tiết lộ thêm thông tin là rất ít người
nộp hồ sơ đấu các lô đó.
Giờ mở thầu đã điểm.
Hai lô đầu tiên đấu đến lần thứ 7 mới có 2 người trúng, một
lô 6 tỷ 500 nghìn, một lô 5,8 tỷ. Dễ sợ không, gấp đến 20 lần.
Đến lượt các lô có số của Babel. Ơ- rê- ka lần nữa, Babel trúng cả 5 lô, lần lượt là 205, 2010,
210, 205, 210 triệu. Mọi người nhìn Babel
như nhìn thằng khùng, đã đấu thì đấu lô hai mặt tiền, đấu chi lô giữa, đồ điên.
Kệ, Babel
tôi chỉ ân hận là tại sao mình không bỏ tất cả đều 205 triệu, mất 15 triệu vô
lối.
Đặt cọc trước 10%, đấu trúng thì 15 ngày sau nộp tiền nên
Babel tôi còn thư thả, gọi điện cho anh bạn làm xây dựng, bảo công ty mày đang
hẻo việc, làm cho tao chuyện này, ngay hôm nay.
Nó dạ dạ rồi cho xe chở bờ-lô và người đến. Babel tôi chỉ cho nó xây tường rào bao quanh,
ghép lô 5-lô 7, lô 8- lô 10. Nó hỏi, còn lô 8 để làm gì? Babel tôi bảo, mày rải cấp phối với đá dăm
làm cho tao con đường 8m. Nó trố mắt, chưa hiểu.
Ba ngày sao tường rào bao quanh hoàn thành, con đường rải đá
dăm cũng xong, Babel
tôi cầm bình xịt sơn xịt lên hàng rào: BÁN 2 LÔ ĐẤT, MỖI LÔ 400 MÉT VUÔNG, HAI
MẶT TIỀN 16M VÀ 8M, ĐIỆN THOẠI 0905…999. Xong thì về khách sạn.
Vừa pha ấm trà chưa kịp uống thì điện thoại reo, số lạ nhưng
vẫn bấm nghe. Đầu bên kia một người đàn ông giọng Bắc hỏi, có phải anh là người
bán hai lô đất, bảo phải; lại bảo, tôi muốn mua để xây khách sạn, báo OK; hỏi
giá, bảo 10 tỷ. Người đàn ông giọng Bắc rất lịch lãm, nói, anh muốn bán, tôi
muốn mua, vậy tôi có thể gặp anh thương lượng không? Nói, có. Lại bảo, tôi đang
đứng chỗ đất anh. Bảo đứng đó, tôi đến liền.
Sau khi trao qua đổi lại, người đàn ông dứt khoát: Tôi nói
để mua, tôi mua là vì thán phục sự thông minh của ông, quá là siêu, chắc vía
ông đang vượng mới nghĩ được thế này, lần cuối, tôi trả 9,2 tỷ, giấy tờ ông làm
cho tôi.
Xong!
Mất một buổi để sang giấy tờ trúng thầu 5 lô đất với chi phí không hóa đơn gần 200 triệu đồng, Babel
tôi đút thẻ vào ví, trong thẻ có…8 tỷ đồng từ "tay không bắt giặc" và huýt sáo: “Đêm nay, từng đàn chim
én về…Teng teng téng téng tèng teng teng
teng teng…”
THE END