Thứ Sáu, 12 tháng 9, 2014

TRAI LÀNG LỘC AN


Mẹ anh này là vợ mình. Người vợ đầu tiên, duy nhất và cuối cùng.
Ngày xưa mình chở ảnh đi học.
Hết phổ thông, ảnh vào học trường mình từng học, thành bạn đồng môn.
Rồi mình dạy anh í. Anh í gọi mình bằng thầy. Lúc đó ảnh là cán sự lớp nên phải đưa đón thầy, là mình.
Ra trường, ảnh đi dạy cấp 4, là đồng nghiệp của mình (xét về ngạch đi dạy).
Sau cấp 4 thì ảnh đi học chung, thành bạn học với mình.
Lâu lâu, mình với anh í đi uống bia, thành bạn nhậu.
Tháng sau ảnh về đôi lúc lại thành thầy giáo của mình. Vì ảnh học truyền thông Quốc tế, mình loanh quanh trong nước. Lúc đó mình sẽ đưa đón thầy mình là ảnh vì mình có phẩm chất làm cán sự lớp; vả lại không đưa đón sợ mẹ ảnh la.
Cũng vui vì hiếm gặp chơ bộ.

Thứ Ba, 2 tháng 9, 2014

MỤC ĐÍCH CỦA HỌC CHỮ

Chuyện đã kể: Có người đố một đại gia quê tui một triệu (1.000.000) có mấy số không. Hắn bảo, tao cần éo chi biết, có cả trăm thạc sĩ, cử nhân làm thuê cho tao nó biết là được.
Thằng này vui.
Nhưng không vui bằng thằng này: Nó nhiều tiền đến mức, nếu rút một lần thì ngân hàng đó bị sập.
Một hôm nó hỏi: Nếu như anh, anh có thể dạy một người không biết chữ đến đọc được mất bao lâu? Mình nói, tao dạy thì mất 15 buổi. Nó hỏi lại, anh nói chắc không? Mình bảo chắc. Vậy em thuê anh mỗi buổi 2 triệu, anh phải bảo đảm đúng 15 buổi thì đọc được chữ. Mình hỏi nó: Nhưng dạy cho ai mà gấp thế? Nó bảo dạy cho em. Mình ngạc nhiên: Thế lâu nay mày không biết chữ? Dạ không! Không biết chữ mà giàu thế rồi cần gì biết chữ? Nó lúng túng một hồi mới nói: Cái gì em cũng thuê người làm hết, nhưng có một cái không thuê được nên em phải tự làm. Mình hấp tấp: Cái gì mà đến nỗi không thuê được?
Nó bảo: Đi hát karaoke!
Mình vỗ đùi, la lớn: OK!
Hehe.

CÀNG NGHĨ CÀNG QUÝ BÁC THANH

Từ ngày 1.1.2011, công dân Đà Nẵng vào bệnh viện không phải mất tiền gửi xe. Tin này từng mang lại cảm xúc tốt đẹp cho nhiều người từ thời bác Nguyễn Bá Thanh còn ở Đà Nẵng.
Bây giờ bắt đầu có người muốn xóa chuyện này vì cho rằng làm thế thì mỗi năm các bệnh viện thất thu 12 tỷ đồng.
12 tỷ nhiều không? Nhiều, rất nhiều.
12 tỷ để được lòng dân, thể hiện sự ưu việt của xã hội, đắt không? Quá rẻ!
Vậy thì sao người ta lại muốn làm ngược lại bác Thanh?
*
Chắc chẳng mấy người hiểu vì sao bác Thanh lại tâm huyết với việc xây dựng Bệnh viện ung thư Đà Nẵng để điều trị miễn phí cho dân nghèo. Cũng chẳng ai hiểu vì sao quyên tiền của các doanh nghiệp xây dựng nên bệnh viện rồi ngân sách lại trả lương cho bộ máy đó, họ bắt đầu mang ra mổ xẻ chuyện này.
Thế này: Nếu bệnh viện đó là bệnh viện công lập thì rất khó gọi được các chương trình, dự án phi chính phủ; khó vận động được sự đóng góp của các tổ chức, doanh nghiệp và vì thế dân nghèo khó được chữa bệnh nan y miễn phí.
Có lẽ bác Thanh đi khỏi Đà Nẵng thì khó ai kêu gọi được nguồn tài trợ nên mới sinh chuyện muốn làm ngược lại ý tưởng bác Thanh.
*
Đời thiệt không dễ dàng gì.
Vì thế tôi càng thần tượng bác, bác Thanh!