Thứ Ba, 12 tháng 4, 2022

KÝ ỨC DÙNG DẰNG

Tôi và P lang thang quanh thành phố, trên những con đường ký ức, nơi mà ngày xưa, khi còn là sinh viên, hai đứa đi lại đến quen cả từng gốc cây, ngọn cỏ.

Trời Huế tháng tư lại như thể mùa Đông, mưa phùn, lạnh và buồn.
Lúc đang trên đường Lê Lợi, P ngồi sau, xuýt xoa, trời Huế chi lạ anh hè, nhưng mà cây của Huế rất đẹp, anh coi, cây bàng thì đỏ lá, bắt đầu rụng, cây long não lá xanh ngắt, cây phong thì non mơn mởn, cây phượng lại đang ra hoa vàng rực…Cây ở Huế cũng khác cây các nơi khác, cành thế rất đẹp…Chắc khi trồng, người ta cũng tính toán trồng nhiều loại cây xen kẽ để được thế này.
Bình thường tôi không để ý chuyện này, nghe nói mới nhìn lại, thấy P nhà tôi quan sát tinh tế. Tôi bình luận theo, anh không biết họ có cố ý không nhưng đúng là đẹp lắm. Người ta thích con đường long não nhưng anh thấy con đường đó chỉ tuyền một màu xanh quanh năm, rất đơn điệu. Con đường này sinh động hơn nhiều.
P gật đầu, đoạn bảo, đố anh vì sao cây Huế cành thế lại đẹp hơn nơi khác?
Tôi nói, chắc vì thời tiết Huế khắc nghiệt quá, mỗi loài cây phải tự thích nghi mà tồn tại, nó không thể vươn lên một cách suôn sẻ như cây ở phía Nam thời tiết thuận hoà, lại không như cây của vùng Bắc miền Trung thường gãy ngang vì bão gió. Thời tiết Huế đủ làm cho cái cây dùng dằng nên hấp dẫn…
Nếu có đường cao tốc Bắc Nam, từ Đà Nẵng ra Huế chừng 30 phút, lúc đó thỉnh thoảng ta ra Huế ngắm cây và…buồn cho vui. Có lẽ ta phải sắm chiếc xe đạp để sẵn đây, chiếc xe này không tương thích với Huế.
Nếu người Huế đi xe đạp, thành phố này sẽ chậm hơn, buồn hơn và...vui lắm.
P nhà tôi gật gù, thỉnh thoảng chậm lại để buồn cũng... vui.
Vì thế nên ủng hộ thủ tướng làm tàu cao tốc để tối mình ra Huế đạp xe đi chơi, sáng vô Đà Nẵng đi làm. Làm kiếm được tiền rồi lại ra Huế để buồn cho vui!
(Đoạn này tôi viết trong một stt từ 5 năm trước).
*


Thực ra, đối với bọn tôi, Huế hấp dẫn nhất ở...ký ức.
Ở đó, tôi đã từng cắp sách đi sau P và giữ một khoảng cách nhất định khi trong lòng đã rất thích cô ấy.
Sau yêu nhau lại cùng bước trên 64 bậc cầu thang lên giảng đường mỗi tối (Hồi đó ở tập thể trong cư xá 27 Nguyễn Huệ và tối lên giảng đường học bài).
Ở đó, mỗi tối chúng tôi ra dãy ghế đá trước dãy nhà E để đàn hát chỉ để "thả thính" với dãy nữ phía trước.
Ở đó tôi đã làm rất nhiều thơ. Xong cuộn lại, dùng dây cao su bắn nó vào giường ngủ của P khi phòng cô mở cửa.
Ở đó mỗi tối sau bữa cơm bếp tập thể đói meo hai đứa cùng đi dạo.
Dưới gốc phong là chiếc ghế đá mà chúng tôi đã "thuê bao". Chiếc ghế đá vẫn còn ở vị trí cũ nhưng đã được làm mới. Tất nhiên.
Các bạn học nhiều khóa, nhiều khoa, do hồi đó ít sinh viên và ở cùng cư xá nên giờ vẫn nhớ hình ảnh đó của chúng tôi: Một cô gái xinh tươi và một anh chàng có gương mặt ít biểu cảm.
Giờ thì, mỗi lần ra trường thỉnh giảng, sinh viên lại bắt gặp hình ảnh một thầy giáo già, mỗi chiều lại đi theo lộ trình đó, ngồi trên chiếc ghế đá đó, thẩn thờ.
Tôi gọi đó là ký ức dùng dằng. Dùng dằng như người đang yêu.
Mãi mãi đang yêu.
***
(P nhà tôi tóc dài ngang lưng. Trong ảnh là lần về thăm trường khi tóc P mới mọc lại sau nhiều lần điều trị).

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét