Thứ Ba, 7 tháng 11, 2017

Ơ HAY, NGU MÀ CHẾT CHỨ ĐAU ỐM GÌ?

Một cô giáo bị sốc khi về hưu lương 1,3 triệu đồng, đến mức “một tháng giảm 4 kg”- theo báo chí lề phải. Nghe chuyện, mình cũng rất buồn (ở chỗ lương khỏi điểm thấp). Nhưng mà nói sốc thì cũng không phải. Một người có trình độ cỡ ngang cô, trong thời gian làm việc cũng có thể nhẩm ra khi về hưu mình nhận được chừng đó tiền rồi, nhưng cô vẫn chấp nhận làm việc thì đâu có thể gọi là sốc?
Hôm qua, trên VN Express có đăng bài của Hoang Dung.
Người này giới thiệu mình làm hợp đồng tại một “cơ quan nghiên cứu” ở Hà Nội, hệ số lương 2,34 (bằng đại học). Tính ra lương hàng tháng là 2,457 triệu, tự nộp bảo hiểm hết 900 nghìn. Trong quá trình 5 năm đi làm đó, người này đi học xong thạc sĩ và lương vẫn y thế, không tăng. Và người ấy “Càng nghĩ tôi càng chạnh lòng, lương giáo viên về hưu còn được 1,3 triệu đồng, trong khi tôi ở giữa đất Hà Nội chỉ có hơn 1,4 triệu đồng”.
Có lần tôi đã nói, người ở các tỉnh miền Bắc trước đây. sinh con ra, cho con học hành và nhắm cho con một cái biên chế, người miền Nam thì lại nhắm cho con một cái nghề. Tư tưởng đó nó còn ảnh hưởng cho đến tận bây giờ.
Tôi không nói cô giáo viên, nói cô thạc sĩ ở Hà Nội kia, ơ hay, sao lại ngồi đó mà than vãn?
Nếu không có tài cán gì thì cứ bám vào đó mà sống, chịu vậy đi. Còn thực sự có năng lực thì bỏ quách đi!
Trong trường hợp “nhà có điều kiện” (mà chắc có điều kiện vì lương thế còn bỏ tiền túi ra học thạc sĩ) thì đi làm để chơi vậy thôi, tính chi thu nhập?
Người này mà làm ở “cơ quan nghiên cứu” không biết sẽ nghiên cứu ra thứ gì!
22 tuổi tốt nghiệp đại học, đi làm 5 năm là 27 tuổi, chẳng lẽ sống mòn như thế đến hết đời?
Báo chí “ăn gì ỉa ra nấy”, nghe phản ánh cứ thế đăng, phải hỏi lại mấy câu xem người thạc sĩ kia nói thế nào chứ?
Nói với thạc sĩ: Ngu thì chết chứ đau ốm gì!
Hỏi nữa: Cô/anh học thạc sĩ, chịu khó chờ thời, vô biên chế, chạy chọt một chức quan để tham nhũng, mục tiêu là thế, phải không? Nói!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét