Thứ Tư, 23 tháng 2, 2022

KHI NGƯỜI TA… GIÀ

Tống Giang lên Lương Sơn Bạc lúc 36 tuổi. Nếu như cùng thời, như giờ chẳng hạn, thì mình bậc bố, thậm chí là bậc ông chú của lão. Thế mà lúc đó, râu Tống đã dài ngang ngực (theo sách) và được quần hùng gọi là lão ca ca.

Nghĩ mình lên lão buồn cười quá đi. Tống thì mặc nhiên.
*
Nhưng mà, vợ chồng mình đã nói chuyện già từ hồi mình còn… bằng Tống Giang, P nhà mình thì kém chục tuổi. Nói rằng, dù giàu hay nghèo thì khi già cũng nhất định phải… đẹp. Bề ngoài có thay đổi thế nào nhưng ăn mặc phải đẹp. Nhất là, đi đâu cũng phải đi với nhau, nắm tay nhau như giờ.
*
Lâu lâu lại bàn chuyện khi người ta… già.
Giờ đi thì chở nhau bằng motor cho nó… ngầu.
Đến khi không dắt nỗi xe phân khối lớn thì đi ô tô.
Vài năm sau bàn tiếp, minh đặt một chiếc Recreational Vehicle rồi sống luôn trên đó. Thích đến đâu thì đến, thích chỗ nào thì dừng.
Vài năm sau nữa, nghĩ xa, bảo khi già nữa thì sao? Thì ta làm một căn nhà bên hồ. Ngày ngày uống trà, chăm hoa, câu cá. Thích thì dắt nhau đi bộ.
Nhà mình bảo, khi đó, chắc phải phân tiền ra để trong ví của cả hai người. Mình kêu, đúng, lỡ em quên thì còn anh. Nhà mình bảo, chưa biết ai quên, nhưng lỡ cả hai lẩn rồi quên thì sao? Mình cười, lo gì, gọi con hoặc cháu đến trợ giúp. Thế lỡ chúng ta không nhớ tên con cháu thì sao? A, không lo, em thêu tên và số điện thoại của bọn nó lên ba lô, túi xách. Chắc ăn nhất là trên áo, kiểu họa tiết trang trí.
Vài năm sau nữa, lớn tuổi hơn, lại bàn chuyện vào trại dưỡng lão.
Hai người chưa già hẳn bàn chuyện già vui lắm.



*
- Lúc đó em sẽ viết lách chút đỉnh.
-Anh không viết đâu.
-Sao thế? Chẳng phải anh thích viết à?
-Đồ rằng sau này người ta chỉ đọc mỗi lần vài câu thả trên mạng, không ai đọc dài.
-Biết đâu đó rồi mình cũng như Hàn, nhà nào có người làm nhà văn thì cả dòng họ tự hào?
-Anh không chắc. Vào lúc đó, cháu chắt chưa chắc biết cụ cố nó là ai mà tự hào. Anh xem phim Mỹ thấy con cháu gặp bố mẹ đã là chuyện hy hữu. Nếu em viết thì nên viết có những đoạn ngắn hay, có thể trích dẫn được, để khi xuất bản free trên mạng, bon trẻ còn cop-pass lên tường fb của của chúng nó, và đừng hy vọng chúng nó dẫn nguồn.
- Ừ ha. Vậy thôi đi.
-Đúng!
-Không, nhưng em vẫn viết, kệ nó, chỉ để luyện trí nhớ mà nhớ tên con cháu.
-Cái này thì được.
*
-Lúc mình vào trại dưỡng lão thì sao?
-Thì có thể chúng ta nhớ nhớ quên quên. Anh có thể nhìn em ngồi trên ghế đá rồi vò đầu bứt tai: Cái cô này mình đã gặp ở đâu rồi nhỉ?
-Vậy rồi anh có nhận ra em không?
-Anh phải đến ngồi cạnh để cảm nhận "mùi thơm của em" anh sẽ nhận ra.
- Nhận ra rồi nói sao?
- Nói: Chắc em là vợ anh. Nếu không phải thì bây giờ ta yêu nhau đi?
-Anh có biết em sẽ nói sao không?
-Không biết!
-Em sẽ nói: Em đồng ý!
*
Nhưng mà...
Hai người muốn cùng già không hề dễ. Vậy nên, hãy nâng niu những điều đang có.
Ai còn trẻ, hãy chở người yêu minh, vợ mình đi chơi bằng xe máy. Vì đi xe máy mới thấy trên đầu trời rất xanh.
NGUYỄN THẾ THỊNH

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét