Thứ Sáu, 22 tháng 4, 2022

BÁU VẬT CỦA CUỘC ĐỜI

Khi còn nhỏ và còn trẻ, mẹ là người chăm sóc ta, hiểu ta nhất. Chỉ cần sờ tay vào trán, mẹ cũng biết cơ thể ta như thế nào.

Nhưng khi có gia đình, đặc biệt là khi về già, vợ mới là người hiểu ta, chăm sóc ta nhiều nhất. Chỉ cần nghe tiếng thở, vợ ta cũng biết ta thế nào.
Tuổi già, vợ thường chăm sóc chồng nhiều hơn là chồng chăm sóc vợ.
Người ta thường bảo, phụ nữ có đức hy sinh, nhưng người ta cũng từng nói, phụ nữ không cần phải hy sinh, cuộc sống bây giờ là bình đẳng. Tôi thì vẫn tin phụ nữ, ngay từ sâu thẳm, đã có đức hy sinh. Đó là bản năng để bảo vệ tổ ấm của mình, họ có thiên chức hy sinh để che chở. Nếu không, cái tổ ấy luôn luôn có nguy cơ bị chia rẽ. Họ là thiên sứ của mỗi gia đình.
Trong cuộc sống, đôi khi người đàn ông quên đi điều đó, hoặc coi điều đó như chuyện mặc nhiên. Đó là sai lầm của đại đa số giống đực.
Mẹ ta nuôi ta cho đến khi đủ lông đủ cánh bước ra cuộc đời.
Mẹ vợ ta nuôi vợ ta cho đến khi đủ lông đủ cánh rồi về ở với ta.
Hơn 7 tỷ người trên thế giới, sao lại là cô ấy?
Vì cô ấy chính là thiên sứ được cử đến để biến ta từ kẻ lêu bêu thành người đàn ông có trách nhiệm.
Cô ấy bình thường yếu đuối, nép mình bên ta tìm sự che chở. Nhưng khi khó khăn nhất, cô ấy chính là người che chở ta. Trên thế gian này, có hai người phụ nữ vị tha nhất trước lỗi lầm của ta: Mẹ và vợ.
Trời lạnh, ta cởi áo khoác khoác cho người phụ nữ được khen là ga lăng, trời lạnh và nắng, người phụ nữ cởi khăn choàng che cho ta, ta coi đó là chuyện đương nhiên.
Ta, những người đàn ông vô tâm đến mức tàn nhẫn, sự tàn nhẫn thản nhiên.
Tôi cam đoan, không có người phụ nữ biết hy sinh thì không bao giờ có một gia đình hạnh phúc.



*
Suốt những năm tháng khó khăn nhất trước khi đi xa, P. nhà tôi luôn luôn mỉm cười, nụ cười rạng rỡ như ngày đầu mới gặp nhưng đằm thắm hơn nhiều. Không phải tôi mà chính nhà tôi đang che chở cho tôi.
Phụ nữ luôn biết mỉm cười cũng là một sự hy sinh.
Giờ thì không có ai che chở cho mình nữa, tôi thấy dường như đất dưới chân sụt lún, may thay vẫn còn ký ức níu giữ. Ký ức đó là báu vật cô ấy để lại cho ba con tôi.
Những ai còn bên nhau, hãy trân trọng từng giây phút, vì mỗi giây phút đó, sau này sẽ trở thành ký ức, để già đi ta vẫn sống với ký ức tươi trẻ, rồi đến một ngày nào đó, ta để lại cho con cháu của mình.
"Em xem, ông bà anh sống thế này này!"
"Anh, ông bà em sống thế này nè!"
Thật sự không gì có thể sánh bằng.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét