Vì làm nghề báo nên phần lớn thời gian mình chơi với những người viết lách. Nếu là nhà văn thì họ có những suy nghĩ thông minh và hài hước, nếu là nhà báo thì họ có thông tin và luôn phản biện.
Cho đến một hôm, tự nhiên nghĩ lại, sự hài hước đó chỉ giúp mình sảng khoái trong một thời gian không dài và sự phản biện lại làm cho mình nhiễm cái tính luôn luôn nghĩ ngược, đôi khi sự việc rất đơn giản mình lại sa vào thuyết âm mưu rất mệt người.
Mấy năm nay, mình chơi với những người làm kinh tế thường xuyên hơn. Từ đó nhận thấy, trong lúc mọi người than vãn về cuộc sống thì những người này đều đặn lượm tiền, không phải tiền trăm nghìn mà là tiền tỉ, chục tỉ, vài chục tỉ.
Làm báo thì cũng có tiền chứ không phải không có. Viết một cái bài nho nhỏ đăng online cũng có nhuận bút 400 nghìn, bằng một công phụ nề, mà phụ nề thì khổ lắm.
Đại để, làm báo chân chính thì bòn tiền lẻ, đủ sống nhưng khó giàu.
*
Làm báo, thường không có những suy nghĩ lớn để làm giàu, cứ loanh quanh tự sướng với mấy cái tin bài được đăng, lại thường nói thì như cái gì cũng biết tuốt nhưng không có năng lực hành động. Đã thế thấy ai giàu có lại suy nghĩ theo chiều hướng thuyết âm mưu.
Người làm kinh tế chơi với người làm báo, ngoài nguyên nhân XYZ thì đa phần là họ chơi để có thông tin. Nhà báo thì thường thể hiện biết tuốt nên cung cấp thông tin vô tư, miễn phí.
Làm kinh tế, họ kết bạn với những người cùng chí hướng làm giàu, trong câu chuyện của họ bổ sung cho nhau rất nhiều ý tưởng. Có ý tưởng lập tức họ hành động. Người làm báo có năng lực lý thuyết nhưng thiếu năng lực hành động.
Mình từng gặp, nhậu nhẹt và nói chuyện với những người làm kinh tế giỏi, phải thực sự phục họ vì họ nhìn đâu cũng ra tiền, ngay cả lúc người khác khó khăn thì họ cũng nhìn ra đó là cơ hội của mình.
Vì thế, nên kết bạn và thường xuyên gặp gỡ những người có suy nghĩ lớn.
Những người có suy nghĩ lớn và thành công là người có năng lượng tốt.
*
Bill Zanker lập nghiệp với một công ty với số vốn 5.000 USD và nhanh chóng trở thành tỉ phú. Ông từng dốc hết vốn liếng lúc đó là 73.000 USD để thắng trong một cuộc đấu giá chiếc xe Lincoln Town của Warren Buffett mà chỉ để làm quen và được trò chuyện với tỷ phú này. Bill cũng từng trả 57.100 USD để thắng trong một cuộc đấu giá trên eBay chỉ để có 1 giờ… ăn trưa với Murdoch (tính ra mỗi phút 1.000 USD).
Sau này, Zanker trở thành tỷ phú (viết chung sách Nghĩ lớn để thành công cùng Donald Trump thì không phải dạng vừa.
Làm báo có cơ hội gặp rất nhiều người giỏi nhưng khi gặp, nhà báo thường giành nói nhiều hơn là để nghe.
Đi dự khởi công hay mở bán bất động sản một dự án thì về chỉ viết cái tin, không hề nghĩ đến cơ hội đầu tư dù mình có thông tin trước người khác.
*
Nếu bạn chơi với những người lăn tăn, chắc chắn sẽ bị nhiễm về thói lăn tăn, chơi với người lắm chuyện, nhất định sẽ nhiễm thói lắm chuyện, chơi với người có suy nghĩ lớn bạn cũng sẽ dần có suy nghĩ lớn.
Suy nghĩ lớn thì bỏ qua lăn tăn, đỡ mệt người.
*
Hồi trước làm báo, cứ nghĩ, mình mà không làm báo nữa chắc buồn lắm. Té ra không phải, người làm kinh tế có sự thú vị của họ, thú vị nhất là ai đó cần làm từ thiện đâu đó thì họ dõng dạc đọc ra một con số có thể bằng cả gia tài của mình mà mặt vẫn không biến sắc.
Thú vị hơn, đa phần họ chơi đàn rất hay, hát chuẩn từng nốt, chính xác từng từ (mà không cần khoe là mình biết chữ ), vô cùng phiêu lãng...
(À, ở đây không bao gồm người làm kinh tế lưu manh).
Thực sự họ là những người tạo cảm hứng cho mình. Đơn giản thôi, ví dụ, mình đang đắn đo có nên mua miếng đất ở đó không thì họ nói đừng mua hoặc mua đi. Vậy là mình quyết định. Họ nói ra chỉ một từ Yes hoặc No là từ sự thông minh và trải nghiệm của họ.
Sự thông minh và trải nghiệm tích tụ thành năng lượng.
Nói học hỏi cũng được, tiếp nhận năng lượng từ họ cũng được mà lợi dụng trí tuệ của họ cũng không sai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét