Thứ Năm, 4 tháng 4, 2019

Trò chuyện với người trẻ (No3): NGHĨ KHÁC ĐỂ THÀNH CÔNG



Trước hết hỏi cái: Có người trẻ nào bây giờ chịu khó đọc hết chừng này chữ không? Nếu đọc thì đã là người nghĩ khác 



* NGHĨ KHÁC VỀ HỌC VÀ LÀM
1. Học để làm chứ không học để xin vô biên chế.
2. Học cái không có trong sách chứ không học cái đã viết trong sách.
3. Học để tìm kiếm sự thú vị chứ không phải học để hành xác.
4. Học môn giúp ích cho mình chứ không học môn vô bổ để lấy bằng.
5. Học để ra người ta xin việc mình chứ không học để đi xin việc.
6. Học để làm người bình thường chứ không học để làm người phi thường.
7. Học để xây dựng gia đình hạnh phúc chứ không phải để quên gia đình.
8. Học để có nhiều bạn chứ không phải học để hơn bạn.
9. Học để đừng làm phiền người khác chứ không phải để làm phiền người khác.
10. Học để biết nhận lỗi chứ không học để chối lỗi.
11. Học để biết khen người khác chứ không học để chê người khác.
12. Học để biết mình thua cả tỉ người trên trái đất chứ không phải để thấy mình năm nay hơn mình năm ngoái.
13. Học để tự nói, không học để cầm giấy đọc.
14. Làm cái người khác chưa làm chứ không làm theo cái người khác đã làm.
15. Làm việc mình thích chứ không làm việc bố mẹ muốn.
16. Làm việc để kiếm tiền, biết cách hưởng thụ và giúp người khác chứ không làm việc chỉ để kiếm tiền.
17. Làm để nuôi con học hành có kiến thức chứ không phải làm để dành tài sản cho con.
18. Sợ không có võ chứ đừng sợ không có đất dụng võ.
19. Đừng đi tìm minh chủ, hãy tự mình làm minh chủ cho mình.
* ĐI LÀM ĐỂ LÀM GÌ?
Câu hỏi rất ngu. Đi làm để có ăn, nuôi bản thân, lo cho gia đình, để con cái học hành chứ làm gì nữa?
À, vậy hỏi tiếp, nếu muốn vào công chức, tối thiểu phải mất 300 triệu (dù có tổ chức thi cử như thật). Gia đình không có, cầm sổ đỏ đi vay. Mỗi tháng trả lãi bao nhiêu nhỉ? 2,4 triệu!
Xong vào lĩnh lương công chức ban đầu, nhóm 3 (C3) là 2.011.500 đồng. (Làm tròn là 2,1 triệu). Chưa đủ trả lãi ngân hàng.
Giả sử, 300 triệu này là số tiền ba mẹ đầu tư, không phải vay, con không phải trả lãi mà chỉ trả vốn cho ba mẹ dưỡng già, thì: Mỗi tháng tiền thuê nhà 500 nghìn đồng (ở ghép); Tiền xăng xe 600 nghìn đồng; còn 1 triệu.
Nếu nhịn ăn, nhịn mặc, nhịn tắm... thì 300 tháng, tức là 25 năm sau mới trả được cho ba mẹ. Nếu tính tăng lương theo bậc thì thời gian tạm tính có thể rút lại còn 12 năm.
Vậy làm làm gì?
Nhưng bao nhiêu người vẫn nô nức, hào hứng, hãnh diện, chen nhau để vào công chức và vẫn sống khỏe. Hay chưa?
Không làm thêm mà có thì làm gì? Ăn cắp! (Mỹ từ là tham nhũng).
Không vòi vĩnh, khai khống mới là chuyện lạ.
*
Cuộc đời khi trưởng thành cho đến khi về hưu tính ra chừng 35 năm. Phần lớn thời gian trong số đó dành cho công việc cơ quan. Cơ quan là ngôi nhà thứ hai như ở chính của ta.
Vậy thì cơ quan phải vui. Chứ đi làm mà trên đe dưới búa, đồng nghiệp tị hiềm, sếp nạt nộ thì đó là đi... hành xác chứ đi làm gì?
Mà cuộc đời ta thì phải sống, vì ta, vì bố mẹ, vì con cái... bao nhiêu là việc. Đến cơ quan thì như thế, lại mang áp lực và sự bực bội về nhà (chưa kể mất công nghĩ mẹo ăn cắp) thì còn gì là sống?
*
Vậy nên, đi làm, nhất định phải đi. Nhưng làm việc mình thích (đã thích tức có năng khiều, năng lực và thấy dễ dàng). Nhưng mà phải có thu nhập để sống cho ra sống (sống đàng hoàng, đừng nghĩ cách ăn cắp) thì nên tìm một công việc chứ đừng tìm một biên chế.
Muốn tìm một công việc phù hợp có thu nhập cao thì nên học, không phải học lấy bằng mà học để làm.
Đi làm thuê thì được người thuê trọng dụng.
Có khả năng làm chủ thì thành minh chủ cho người khác được nhờ.
Thế mới gọi là đi làm. Thế mới gọi là sống!
* LÀM CÔNG CHỨC ĐỪNG NÊN GIỎI QUÁ?
Là đang nói trong bối cảnh hiện nay, sau này thì chắc sẽ khác 
Không biết mọi người thế nào chứ trong ngần ấy năm làm việc, mình luôn để ý và nhận thấy một điều, những người giỏi, những người thạo việc, những người nhiều tài... con đường thăng tiến sẽ rất khó khăn.
Kể nghe:
Có hai ông anh con bác họ gần, một anh lớn tuổi hơn và một anh nhỏ tuổi hơn mình.
Anh nhỏ tuổi hơn đẹp trai cỡ bằng mình (hồi trước mình đẹp trai lắm, giờ đỡ nhiều rồi ) nhưng ổng cao đến mét tám nên thành ra về ngoại hình chấp mình “trên 10 km”.
Ảnh học ĐHSP rồi làm giáo viên ở ngoại ô TP Huế. Về trường, con gái quanh vùng rủ nhau đi xem, thấy rồi thì xuýt xoa, mơ ước, giành nhau, ghen nhau. Đồng nghiệp thì điên máu còn trai làng luôn tìm cách gây sự. Đến mức hay tin, về hè, mình phải dạy cho anh mấy chiêu ruột để tự vệ. Từ đó cứ sáng ra, anh cởi trần, đấm đá nát bét cả vườn chuối sau trường. Trai làng nhìn thấy thế mới chịu lãng ra.
Anh hát hay, đàn giỏi, làm thơ hay,.. Học văn mà thiếu giáo viên dạy nhạc ảnh dạy luôn, thiếu giáo viên mỹ thuật, dạy luôn... Văn nghệ cần có giải thì phải cầu anh ấy. Lãnh đạo tiếp khách quan trọng cũng phải gọi. Đại để thế.
Dạy hơn 30 năm rồi vẫn không làm nỗi chức hiệu phó, học trò anh dạy và ngưỡng mộ tài năng của thầy lại về làm sếp ảnh.
Ông anh lớn tuổi viết văn thì văn hay nổi tiếng luôn, giải này giải nọ, được dựng thành phim này phim nọ. Làm truyền hình cũng đủ loại huy chương. Từ kịch bản, lời bình, dẫn chương trình... làm ngon. Khó đâu đều kêu anh ấy.
Nay về hưu rồi cũng chưa có nỗi chức “nguyên phó phòng”.
Cũng không ai ghét mấy ổng, có điều, đưa lên ổng làm quản lý thì thiếu người làm, thế là hai ông làm lính miết.
*
Lại kể, có ông về làm việc ở cơ quan thì cơ quan đó kêu trời, đến mức không dám giao việc cho ảnh vì sợ bể chuyện. Không có việc gì cụ thể nên trên bổ về yêu cầu cơ quan cử người đi học gì đó, sếp thấy ai đi cũng khó có người thay nên cử anh ta đi. Hết lớp này đến lớp khác, Mọi người bận còn ảnh rảnh nên hay đến thăm sếp này sếp nọ, đến khi làm quy hoạch, cơ quan chỉ có ảnh đủ bằng cấp theo tiêu chuẩn. Đương nhiên ảnh lên làm sếp. Cả cơ quan cười méo xẹo.
Một cô khác ngơ ngơ như ngỗng đội lá môn, chẳng làm được gì. Vậy rồi sếp lớn về hưu, mấy ông phó đánh nhau chí chóe tranh ghế; mấy ông trưởng phó phòng thì theo phe ông này ông khác loạn cả lên. Trên về dẹp xong cái thấy cô ngỗng đội lá môn không theo bên nào, lại đang cần cơ cấu nữ nên đưa lên.
Chết chúng mày chưa!
*
Vậy nên, trừ làm báo (vì không ai nghĩ đề tài, đi lấy tư liệu rồi viết thay cho được), và một ít ngành đặc thù, còn lại làm công chức, viên chức nói chung, muốn làm sếp nếu không có thân thế, không đủ tiền bạc, không thể vô liêm sỉ để luồn cúi, nịnh nọt thì đừng nên giỏi, à không, đừng nên bình thường mà phải... khờ. Có thể khờ thật, có thể giả khờ, nhưng nhất định đừng làm gì ra hồn và ai làm gì cũng đừng ý kiến ý cò. Cứ từ từ mà lượm hoa rơi.
Thạo việc cái gì sếp cũng kêu, mắc mệt. Giao việc mình làm cái rẹt xong sau này bình bầu nó bảo chưa phát huy hết năng lực, thằng khờ cặm cụi mấy ngày chưa xong lại được đánh giá là cần cù, chăm chỉ, siêng năng... Làm cái gì nó cũng phải hỏi, sếp lại bảo chịu khó học hỏi.
Thằng nhanh nhẹn, chụp ảnh đẹp thì không bao giờ có trong khuôn hình. Chỉ thế thằng giỏi cũng đã thua thằng khờ rồi.
Giỏi, cương trực, trung thực, có chính kiến... thì đừng chôn mình ở đó, thoát, ra ngoài, nơi lấy thước đo công việc để trả lương mà làm. Có thể làm thuê, làm lính nhưng “lính đẹp trai”   

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét