Thứ Bảy, 15 tháng 7, 2017

VÌ SAO CÁN BỘ THÍCH KHOE NHÀ TO, BIỂN SỐ XE ĐẸP?

Trước hết cán bộ cũng là người Việt Nam mà người Việt Nam hầu hết đều rất muốn khoe mẽ.
Cái này có lẽ bắt đầu từ tư duy tiểu nông. Khoe là để người ta khỏi khinh mình nghèo. Tư duy tiểu nông bao gồm cả sự hơn thua. Nhà bên trồng bụi chuối, có cái mầm nhảy sang đất mình phải cuốc bỏ đi mới hả.
Nếu như ở nước ngoài, người ta quan tâm đến nội thất ngôi nhà thì người Việt Nam rất chú trọng bề ngoài. Có bao nhiêu tiền “dán” hết ra mặt tiền, còn trong nhà tính sau.
*
Cách đây vài năm, có phong trào sắm ô tô. Ở Đà Nẵng cũng thế mà về quê Quảng Bình cũng thế, câu đầu tiên gặp nhau hỏi liền: “Đã mua ô tô chưa?” hoặc tế nhị hơn là “Đi ô tô hay xe máy rứa?”.
Phong trào phát triển đến độ nhiều người vay tiền mua ô tô chỉ cốt để… đi uống café. Đến, đậu xe bấm khóa kêu cái chít cho nó sang. Thế nên xe mình mà giấy tờ ngân hàng giữ nên sinh chuyện như bây giờ.
Lúc đó mình đã rất buồn cười vì tính, bỏ tiền ra mua một chiếc ô tô, hàng năm mua bảo hiểm, đăng kiểm, phí đường bộ, dầu nhớt, xăng, thuê chỗ để, người vay tiền phải còng lưng trả lãi, tốn kém vô cùng. Ấy là chưa kể đi làm không có chỗ đậu xe. Cực khổ lắm luôn!.
Vậy thì, thay vì mua ô tô, nếu có việc cần đi xa, thuê một chiếc xe tự lái, thậm chí thuê xe sang luôn, tính ra vẫn cứ rẻ chán.
Nhưng ai cũng muốn có ô tô.
Mình tính thế nhưng nghe người ta hỏi quá, thậm chí không mua xe thì họ nói mình giả chết. Rồi mình cũng không vượt qua tư tưởng tiểu nông, mua xe.
*
Nói dài dòng văn tự thế để quay lại chuyện cán bộ.
Họ thừa biết bàn dân thiên hạ nhìn họ, tính thu nhập lương công chức của họ, nhưng họ vẫn làm nhà to, đi xe xịn, biển số phải đẹp… là vì, ngoài chuyện không vượt qua được tư tưởng khoe mẽ, hơn thua, họ còn muốn thể hiện quyền lực của mình. Tao đi xe biển số đẹp là vì chúng nó phải cho tao biển số đẹp.
Đậu xe ăn bún mà cũng điều công an đến giữ là nô lệ của quyền lực.
Khi có quyền lực trong tay, họ thường bị ảo tưởng như thiên hạ là của họ, họ có quyền làm như thế. Một phần khác, khi kiếm được nhiều tiền quá dễ dàng họ bỏ ra chừng đó làm phủ làm tòa thấy nó cũng chưa đáng gì.
Họ quên mất người dân kiếm được đồng tiền còm chảy cả máu mặt.
*
Người ta thường bảo, phàm đã quan thì tham. Ừ thì cho họ tham đi nhưng cũng nên biết dừng lại. Ví dụ nhiệm kỳ trước anh kiếm được tiền rồi thì nhiệm kỳ này chú tâm làm một cái gì đó cho dân, vừa là để lại tiếng thơm. Nhưng ít người làm được điều đó quá. Kiếm được một họ lại muốn kiếm mười… Vô đáy!
*
Có lần tôi đã viết rằng tôi không thích ông Nguyễn Sự Hội An là vì ông làm quan rất lâu, kể từ Trưởng phòng Tài chính rồi Chủ tịch, bí thư Thành ủy đến mấy chục năm mà ở trong cái nhà cấp bốn lợp tôn là không có trách nhiệm với gia đình. Nóng chết.
Sau này biết nhà ông, thấy ngôi nhà (giờ đã lợp ngói) nấp trong vườn cây xanh mới thấy nó không nóng như mình nghĩ.
Rồi thấy ông vẫn đi chiếc xe máy cà tàng. Rồi biết con ông hai đứa bỏ công chức làm doanh nghiệp tư nhân. Rồi biết thêm vợ chồng của hai con trai ông và các cháu đang ở cùng ba mẹ dù hai đứa đều làm ra tiền.
Mình cũng thắc mắc lắm nhưng nghĩ lại, cái gì thấy thoải mái thì làm. Vợ chồng, con cái ông thấy thế là thoải mái tại sao mình lại lấy suy nghĩ của mình áp đặt vào ông?
Ông đi xe máy cà tàng vứt đâu cũng được, không lăn tăn vì nó như mình đỗ xe sợ người ta quẹt vào, há chẳng phải sướng sao?
Nhưng mà đất nước này đâu có nhiều ông Sự?
*
Mà này, cuộc đời họ lao vào kiếm tiền để rồi giật mình ngoảnh lại thấy con đã hư mất rồi thì còn gì là cuộc đời nữa nhỉ?

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét