Những người đang làm vợ hoặc đã từng làm vợ của những đức ông
chồng hay uống rượu, bia thường băn khoăn tự hỏi, không biết chồng mình làm sao
có thể ngồi chừng ấy thời gian trên bàn nhậu ? Từ lúc kết thúc công việc đến
lúc khật khưỡng về nhà, tính bình quân cũng mất 4 tiếng đồng hồ, tức bằng thời
gian một buổi làm việc. Phóng sự này mô tả 4 giờ của một bàn nhậu, với hy vọng
để các phu nhân biết một phần của "sự thật".
Theo lời hẹn,
buổi sáng bốn người bạn đến quán cà phê quen thuộc bên vỉa hè, gọi người bán
báo dạo, mua mỗi người mỗi tờ báo quen thuộc (vì không ai muốn biết thông tin
sau người khác). Ngọc lên tiếng trước:
- Cho trà đá
trước đi. Hôm qua nhậu mệt quá. Thôi, chiều nay đừng nhậu nữa nghe. Say, mấy bả
càm ràm mệt quá !
Tất cả hưởng ứng:
- Ừ, mệt quá,
sáng dậy không nổi ! - Kỳ than vãn.
Đến giờ làm việc,
mọi người chia tay nhau, Ngọc ném một câu đầy "hứa hẹn":
- Có gì liên lạc
sau hỉ !
- Ừ! Tất cả lại
đồng thanh.
Cuối giờ chiều,
chuông điện thoại reo. Không ai nhớ "lời thề" sáng nay, tất cả đều có
chung câu trả lời: "Tới liền ! Tới liền !".
"Khởi
động"
Bàn nhậu 5 người,
không phải Ngọc mà là Minh lên tiếng trước:
- Làm hết ly
"xối bùn" để "trả vô lăng" lại cái đi ! Ơ, cái ông Hoàn,
uống kiểu gì thế, phải giữ đúng kỷ cương nghen ! Nào, hết !
Mọi người cùng
đặt ly xuống bàn (ở miền Trung cốc thủy tinh uống bia gọi là ly), khà một
tiếng:
- Khiếp quá !
Sau 3 ly thực
hiện kỷ cương, Ngọc vẫy người chạy bàn đến, gọi:
- Cho món khởi
động đi !
Đĩa lạc rang được
bưng ra, Hoàn cầm ly bia đưa lên:
- Mừng mồi mới
cái đi. Hết nghen !
Các
"radio" mở volume, câu chuyện trở nên rôm rả. Bắt đầu là những bức
xúc của công việc trong ngày.
- Thôi ! Các ông
nói chuyện riêng nhiều quá đi. Chủ quán, cho món tăng tốc ! Hết này. Ơ, ông
Ngọc, ai cho ông uống nhanh. Phạt ! - Thanh là người ít nói nhất trong bàn lên
tiếng. Tự tay cầm chai bia rót đầy vào ly Ngọc. Anh này mặt từ đỏ bắt đầu
chuyển sang tái, ngửa cổ thực hiện kỷ cương của hội bàn.
Kỷ cương của họ
cũng chẳng giống ai: Uống nhanh: "thưởng", uống chậm: phạt, để bia
chảy ra ngoài: phạt, nói to: phạt, nói nhỏ: phạt, nói đúng: "thưởng",
nói sai: phạt... Mừng mồi mới: tất cả cùng hết trăm phần trăm ! Nói chung sai
đúng gì cũng phải uống cả.
"Tăng
tốc"
Giai đoạn kỷ
cương được mọi người thực hiện rất nghiêm túc. Món tăng tốc được bưng ra. Lại
mừng mồi mới một ly. Cho đến khi tất cả ngấm men, mọi người tranh nhau nói hết
chuyện này đến chuyện khác.
- Này, hôm qua
về, vợ ông nói gì không ?
- Tao thấy mặt bả
hằm hằm, may mà thông minh đột xuất, tao tấn công ngay: "Này, tôi nói cho
cô biết, ngày xưa đi học cô yêu ai ? Tại sao giấu tôi, hôm nay không ngồi nhậu
thì tôi đâu có biết. Thế mà bảo mình trong sáng lắm ! Té ra lâu nay đau đáu với
kỷ niệm xưa quá chứ gì ? Ghê thật !". Bà xã tao chưa hiểu đầu cua tai nheo
thế nào, cất tiếng phân bua, tao làm mặt lạnh: "Để đó ! Tôi sẽ nói chuyện
với cô lúc khác". Thấy vẻ mặt bả hoảng quá, tao suýt phì cười, may mà nén
được, vào phòng đóng sầm cửa lại đánh một giấc đến sáng.
- Siêu, siêu,
chiêu này độc quá, thưởng thằng Ngọc một ly !
- Tao về, con cái
học xong đi ngủ hết, bà xã vẫn ngồi bên mâm cơm có hai bát, hai đũa, chiêu này
bả kiên trì áp dụng để "tra tấn" tao từ hồi mới cưới đến nay, chồng
chưa về thì chưa ăn cơm. Tao đưa cái phong bì chuẩn bị sẵn, trong có ba chục
nghìn, làm mặt giận: "Mấy cha bên tài chính rách việc quá, lại đi họp vào
lúc 4 giờ chiều, đã mời cơm còn bày đặt bỏ phong bì".
- Bả nói sao ? -
Tất cả có vẻ hồi hộp cho đoạn kết.
- Bả không cầm
phong bì nhưng giọng có vẻ nhẹ nhàng: "Họp hành chi lạ rứa, cứ nhè cuối
giờ mà họp. Thôi, họp thì họp, lại bày ra nhậu nhẹt, chắc chưa có miếng cơm nào
vào bụng chớ chi. Thôi ăn cơm đi rồi tắm cũng được !". Tao căng bụng ra để
nuốt hai bát cơm lấy lòng, tưởng yên, ai dè sáng nay dắt xe đi làm, bả mỉa mai:
"Rứa chiều ni có họp không rứa. Trông họ họp nhiều để có phong bì đỡ tiền
chợ - Bả người Huế, thâm trầm lắm !" - Minh vừa nói vừa cầm ly đưa lên:
"Thôi kệ ! Quên bả đi !".
Hội bàn hưởng
ứng:
- Quên mấy bả đi
!
Chưa uống hết ly
thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Thanh cố làm giọng tỉnh rụi: "Ờ,
à... thì anh có việc chút. Về liền ấy mà. Mười phút, mười phút nữa".
- Vợ gọi phải
không ? Đồ cái thằng sợ vợ ! Muốn về thì uống bảy ly. "Vào ba ra
bảy", cứ thế mà chấp hành.
Thanh cự lại:
- Tao sợ vợ tao
chứ vợ người khác tao cóc sợ!
"Vượt
chướng ngại vật"
Hầu như ai nấy
bắt đầu ngất ngư. Câu chuyện chuyển sang đề tài khác.
- Nói thì nói
thế, chứ gắng cho miếng gì vào bụng. Ngày mô cũng uống không, dạ dày chịu chi
thấu. Làm ly cho qua "ngưỡng" cái đi !
Cách, cách,
cách...
- Uống thì uống
chớ "trả bài trả vở" nghiêm túc ấy nghen. Này, hôm nọ sếp tao cho
uống ly rượu tắc kè, dữ lắm nghe !
- Tắc kè mà cũng
kể vô ! Giờ họ chơi cao hổ cốt hết rồi !
- Nói phét, cả
Đông Dương còn được mấy con hổ mà thằng nào cũng có cao. Có mà cao trâu cũng
chả đủ !
Kỳ là người trầm
tính nhất hội bàn, thủng thẳng:
- Tao thấy bây
giờ con gì cũng mang ngâm rượu, cũng bảo bổ này bổ nọ, nào là tắc kè, bìm bịp,
rắn đẻn, tay gấu... mai kia không khéo bắt cả chuột mà ngâm. Thế mà có một con
có hiệu quả tức thì thì chẳng thằng nào nhắc đến.
Mọi người tò mò:
- Con gì ?
Kỳ tỉnh queo:
- Con... lạ.
Thoạt đầu mọi
người ngớ ra, không hiểu "con lạ" là con gì. Đến khi "ngẫm"
được, ai nấy đều thán phục: "Giỏi. Giỏi ! Thằng này giỏi ! Phàm đã
"con lạ" cần chi ngâm rượu !".
Bia lại được rót
đầy để mừng một "phát minh" hay.
Câu chuyện
"con lạ" hướng hội bàn đến một đề tài muôn thuở trên bàn nhậu (mà tôi
đồ rằng ai đi nhậu thế nào cũng nói đến chuyện này): tiếu lâm về... phụ nữ.
Thấy không khí
trầm xuống có vẻ như sau giai đoạn kỷ cương đã chuyển sang giai đoạn tình
thương, tức là lúc ôm vai nhau thì thầm chuyện riêng, Ngọc gõ bát, nghêu ngao:
Bé lên ba, bé đi mẫu giáo/Cô thương bé vì có ba đón về/Ba đón về ba không vào
nhà má/Vào nhà cô giáo to tò te tí tò... Hội bàn như được gãi đúng chỗ, lấy
thìa, đũa gõ bát, nhắc lại điệp khúc: To tò te tí tò...
Chương trình ca
nhạc tự phát chỉ dừng lại khi bàn bên cạnh thấy "đã" quá, cầm ly sang
"giao lưu". Tất cả tiếp tục giai đoạn gọi là "vượt chướng ngại
vật".
"Về
đích"
Thanh ra bộ
nghiêm trọng:
- Kể ra cũng phải
thông cảm với phụ nữ, chiều nào mình cũng có chỗ để "xả stress", chứ
mấy bả đi làm về còn lo cơm nước cho con cái, chuyện bức xúc không biết tâm sự
cùng ai, thành ra cáu bẳn với chồng cũng phải.
- Ông đang
"ăn năn hối lỗi" đấy à - Minh vặn lại - Sợ vợ thì về đi, ngày mai gọi
điện đừng bảo "tới liền, tới liền".
- Là nói vậy cho
biết. Ông ưa chơi thì chơi. Tôi với ông làm 3 ly liên tục này, dám không ?
Thời điểm này
người uống bia rất dễ tự ái. Không khí "thách đố" bắt đầu. Ông nào
cũng nhăn mặt nhăn mày cố nốc vào cho hết trăm phần trăm. Giai đoạn này dân
nhậu gọi là "về đích".
Thấy người đi WC,
người trầm ngâm nhìn ra đường, Ngọc lên tiếng:
- Qua kỷ cương,
tình thương, ông nào cũng hăng hái, giờ đến trách nhiệm (tức giai đoạn thanh
toán tiền - NV) sao thấy ai cũng trầm ngâm xỉa răng, ngó ra đường cả vậy ? Hay
để thằng sợ vợ nhất là tôi trả tiền cho ?
Mọi người như sực
tỉnh:
- Để đó, để đó...
Nói thì nói thế
nhưng chẳng thấy ai móc ví ra, cũng chẳng ai gọi tính tiền...
Cuối cùng thì
tiền cũng được trả, 5 bạn nhậu khật khưỡng dắt xe ra về, đồng hồ chỉ 10 giờ 30
phút, không biết hôm nay họ sẽ bịa chuyện gì để dối vợ, nhưng ai cũng chào nhau
bằng một câu đầy "hứa hẹn": "Có gì liên lạc sau nghe !".
Đà Nẵng, tháng 7.2004
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét